Trang Đầu | Mục Lục | << CHƯƠNG 1 | CHƯƠNG 3 >> | Hướng Dẫn

CHƯƠNG 2

NGAY CẢ NHỮNG EM BÉ

Amy nhớ câu Kinh Thánh ở Giăng 3:16: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.”

Amy biết tất cả những điều này là có thật, vì được viết trong Kinh Thánh. Một ngày kia, sau khi nghe giảng Lời Chúa, hội chúng được mời hát bài Thánh ca “Jêsus yêu tôi”. Rồi tất cả yên lặng để cầu nguyện. Amy chưa bao giờ hát một cách cảm động như thế. Em vừa hát vừa suy gẫm lời của bài hát: “Jêsus yêu tôi, Ngài đã chết để mở rộng cửa thiên đàng. Ngài sẽ tẩy sạch tội lỗi của tôi, để những con cái bé mọn của Ngài bước vào”. Amy không nhớ rõ bài giảng, nhưng khi hát, em suy nghĩ về Chúa Jêsus giống như một người chăn chiên đang tìm kiếm con chiên lạc mất. Em biết em đã bị lạc mất trong tội lỗi và Chúa Jêsus đang tìm kiếm em. Em cũng biết rằng chỉ có Chúa Jêsus mới có thể cứu em ra khỏi tội lỗi, chỉ có Ngài mới chịu thay hình phạt thay cho tội lỗi của em mà thôi. Amy cúi đầu xuống, em cầu nguyện với Chúa Jêsus rằng em bằng lòng tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa. Khi tiếp nhận Chúa Jêsus vào lòng, Amy chưa phải là người lớn, em vẫn còn là một cô bé. Bài học quan trọng đó đã giúp Amy rất nhiều khi cô làm giáo sĩ ở Ấn Độ sau này. Ngay cả những em bé cũng có thể tiếp nhận Chúa Jêsus để được cứu như người lớn.

Một trong những em bé cần được nghe về Chúa Jêsus là bé gái bảy tuổi tên Bơrina. Bơrina nghĩa là đôi mắt long lanh. Em sống ở trong ngồi đền Hồ Lớn, đối diện với nhà của Amy ở Ấn Độ. Một ngày kia, em chạy ra khỏi cổng đền thờ mà không ai nhìn thấy. Em phải mất ba ngày mới chạy về đến nhà cách đó ba mươi cây số.

“Mẹ ơi, cứu con! Cứu con thoát khỏi tay bà già ở trong đền thờ!” Bơrina khóc gào lên một cách thảm thiết. Nhưng mẹ em đã đẩy em ra và đem em trở lại cho bà già trong đền thờ. Trở lại đền thờ, đôi tay của Bơrina đã bị đóng dấu bằng sắt nóng để trừng phạt. “Mày sẽ bị buộc vào tảng đá, mày sẽ được tế thần ngay bây giờ”. Bà già ở đền thờ tức giận hét lên. Bơrina không hiểu gì cả. Em khóc và thiếp đi…

Một đêm kia, Bơrina quì gối trước một vị thần bằng đá. Đôi bàn tay làm cho em đau buốt vì bị phỏng rất nặng, nhưng em vẫn chắp lại thật chặt khi cầu nguyện, hy vọng rằng thần sẽ nghe. Em van xin: “Xin cho con chết!”. Thật là một lời cầu nguyện hết sức lạ thường ra từ miệng một em bé mới lên bảy! Vị thần đá này không thể giúp đỡ Bơrina. Nó không thể nghe và đáp lời cầu xin. Thất vọng, Bơrina rời chỗ em cầu nguyện. Em nhớ lại lời hăm dọa của bà già trong cơn tức giận: “Tao cho mày biết, có một mục da trắng ở bên ngoài bức tường chuyên bắt cóc trẻ con. Mụ sẽ bắt mày nếu mày ra ngoài đó. Người ta gọi mụ là ‘Mụ Amy bắt cóc con nít”.

Sau đêm đó, Bơrina nằm trằn trọc trên giường và thổn thức: “…mình muốn được bà ấy bắt cóc”. Em suy nghĩ: “Bà ngoại quốc có độc ác hơn người đàn bà này không? Cứ thử xem!” Một lần nữa, Bơrina hết sức cẩn thận để không bị bắt lại. Em chờ lúc không ai nhìn thấy và đâm đầu chạy thật nhanh ra ngoài đường. Em lội qua con sông, rồi chạy đến trước một biệt thự nhỏ xinh đẹp, sạch sẽ. Bơrina đã đến nhà của cô Amy ngay trong giờ điểm tâm. Amy ngạc nhiên biết bao khi có tiếng gõ cửa ngập ngừng, e dè của một em bé gái sợ sệt đang đứng ở đó.

“Mời bước vào, em bé”. Amy nói và kéo Bơrina vào lòng rồi hôn em. Cô yên lặng lắng nghe Bơrina kể tất cả những gì đã xảy ra cho em. Amy tìm một con búp bê và đặt nó trong đôi tay của bé gái mà cô biết Đức Chúa Trời đã sai đến với cô từ phía bên kia bức tường của đền thờ. Bơrina mỉm cười lần đầu tiên, khi em cầm con búp bê, ngắm nghía người bạn mới và nói: “Mình sẽ ở lại đây mãi mãi. Không một người nào trong đền thờ thương mình. Mẹ cũng không thương mình. Chưa bao giờ có ai thương mình”.

Thình lình Amy nhớ lại những điều mà cô đã học được khi còn bé: Chúa Jêsus yêu thương trẻ em. Nhìn xuống em bé trước mặt, Amy nói: “Bơrina, có một người thương yêu em trước khi cô biết về em. Đó là Đức Chúa Trời cao cả là Chúa tể trời đất”.

Rồi Amy giải thích thế nào Đức Chúa Trời đã yêu thương em và đã sai Con độc nhất của Ngài từ thiên đàng giáng sinh như một em bé để chết cho tội lỗi của em. Amy thấy những dấu sẹo trên bàn tay của Bơrina. Amy giải thích rằng bàn tay của Chúa Jêsus cũng có những dấu sẹo do những mũi đinh đóng xuyên qua bàn tay của Ngài, vì Ngài yêu thương nhân loại đến nỗi đã vui lòng gánh thay hình phạt cho tội lỗi của họ. Đôi mắt đen huyền của Bơrina tròn xoe và nước mắt bắt đầu rơi xuống, em chưa bao giờ biết được có một người yêu thương em nhiều như thế. Em buồn bã vì Chúa Jêsus đã chết. “Phải chi Ngài còn sống”. Em nói trong nghẹn ngào.

“Nhưng Ngài vẫn còn sống”. Amy giải thích: “Chúa Jêsus đã sống lại từ cõi chết. Ngài đã trở về thiên đàng và hiện nay Ngài đang chuẩn bị một quê hương tuyệt đẹp cho em và cho cô. Ngài muốn chúng ta sống với Ngài ở đó trong một ngày gần đây!”

Bơrina vui mừng cúi đầu xuống và tiếp nhận Chúa Jêsus làm Cứu Chúa của mình ngay lúc ấy. Bơrina vui mừng vô kể khi được học về Chúa Jêsus. Amy bảo với em: “Sẽ không có việc gì xảy đến với em đâu. Chúa Jêsus luôn luôn ở với em”.

Amy sẵn sàng chờ đợi sự rắc rối có thể xảy đến sau sự trốn thoát củq Bơrina bị phát hiện. Đúng như thế, chẳng bao lâu, người đàn bà trong đền thờ và một đám đông người xuất hiện ở trước cửa nhà cô. Họ la lớn cách giận dữ, gọi Amy là “Mẹ mìn” (Người bắt cóc con nít) và Bơrina là một “đứa đầu trộm đuôi cướp”. Họ hét to: “Chúng tôi sẽ tống nó vào tù”. Bơrina đứng hiên ngang phía trong hàng rào thưa trước cổng, tay ôm người bạn mới của mình. Bơrina biết rằng Chúa Jêsus đang giúp đỡ em, nên em không sợ hãi mà dõng dạc tuyên bố với mọi người: “Cháu không muốn trở về đền thờ”.

Amy ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra sau dó. Đám đông tan dần và họ đã không trở lại một lần nào nữa. Đức Chúa Trời bảo vệ con cái Ngài. Khi ngắm Bơrina vui đùa dưới ánh nắng ấm áp, cô thắc mắc: “…Đền thờ lấy đâu ra những em bé đó? Các em đến từ đâu? Ước gì mình có thể dạy dỗ các em trước khi đền thờ tìm thấy các em.”