Trang Đầu | Mục Lục | Chương 2 >> | Hướng Dẫn

Chương 1

CHƯƠNG 1

Bé Danh nằm ngửa trên giường, giữa hai lần chăn êm nệm ấm. Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn ý thức được cái con người quan trọng của nó lúc nầy. Nó muốn đòi hỏi gì là lập tức mọi người sẽ chìu ý nó ngay. Vì chưa bao giờ được sống như vậy trước kia nên bữa nay nó muốn tận hưởng những giờ phút sung sướng nầy.

Mọi người trong gia đình xúm xít chung quanh nó. Ba nó đứng ở chân giường, mắt nhìn nó, còn miệng thì kể cho nó nghe những chuyện vui mà nó ưa thích nhất; chị An ngồi một bên cạnh nó, tay cầm một thẻ kẹo chô-cô-la; con mèo Mướp nằm cuộn tròn trên ngực nó ngáy khò khò; còn bà nội nó ngồi ở phía bên kia, một tay cầm lọ mứt anh đào, tay kia cầm cái muỗng, mỗi lần nó đòi là bà nội lại đút cho nó một muỗng mứt đầy. Nếu chân nó không bị đau, nó đã nghĩ nó đang ở thiên đàng. Nhưng đàng này chân nó đau quá, đau ôi là đau!

"Ba à", bé Danh kêu ba nó không biết lần này là lần thứ mười mấy, "ba có chắc, có thật chắc là con Mướp không bị thương không?"

"Chắc lắm mà", ba bé Danh đáp. "Nó uống một lèo hết cả một dĩa sữa, rồi vểnh đuôi chạy vụt lên lầu. Chỉ có những con mèo mạnh khoẻ mới có thể ăn uống chạy nhảy như vậy!"

"Ba à", bé Danh lại hỏi nữa; miệng há lớn như con chim con để đón nhận thêm một muỗng mứt anh đào, "chính Duyên đã ném con mèo mướp qua vách đá đấy. Như vậy có phải là Duyêh độc ác lắm không ba?"

"Phải, phải," ba bé Danh đáp, "mà nhất định nó sẽ bị trừng phạt." Tuy nói vậy, nhưng thật tình ông Bình không nghĩ tới Duyên mấy; lúc ấy lòng ông đang vui sướng vì thấy bé Danh còn sống sót. Chỉ có An là nghĩ nhiều nhất tới Duyên thôi.

An ngồi lẳng lặng bên cạnh em, tay cầm thẻ kẹo chô-cô-la. Nó nhủ thầm trong lòng, "mình chẳng cần phải vội vàng, nhưng nhất định mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Một ngày kia, mình sẽ cho nó một mẻ, sẽ làm cho nó một cái gì cho thật ghê gớm. Nhất định mình không bao giờ tha thứ cho nó, nhất định vậy."

"Chị An nè," bé Danh gọi, "chị đưa em thẻ kẹo chô-cô-la đây, em ăn rồi em sẽ đi nghủ. Nhưng chị phải ở đây với em kia, chị nhé, vì chân em đau quá mà."

"Được, được, chị sẽ ở lại đây với cưng cho tới lúc nào cưng ngủ say." An vừa nói vừa đưa em thẻ kẹo chô-cô-la.

Ba và bà nội hôn bé Danh rồi déo ra khỏi phòng. An vòng tay ôm lấy cổ em.

Bé Danh bảo chị, "chị hát cho em nghe đi". Hát cái bài "Bàn tay Cha hãy ban phước cho con trong giấc ngủ ấy." Đây là lời cầu nguyện buổi tối của Danh mà bà nội đã dạy cho nó lời cầu nguyện xin Đức Chúa Cha trên trời hãy tha thứ mọi tội lỗi, và hãy giang cánh Ngài che chở con nít trong đêm tối. An vẫn thường hát bài nầy, nhưng tối nay nó lại không muốn hát. Nó biết nó không thể hát được cái bài nói về tha thứ tội lỗi nầy trong lúc lòng nó chứa đầy căm thù với Duyên. Trong óc nó, chỉ có một ý nghĩa là: phải trả thù.

Nó bảo bé Danh, thôi, đừng hát bài ấy cưng ạ! Để chị hát cho cưng nghe bài về cây cầu Avignon. Con nếu cưng muốn thì cưng hát lấy một mình bài kia đi."

Danh phụng phịu không bằng lòng. Nó muốn đặc biệt đêm nâ chị An phải chìu theo ý muốn nó.

"Em không thích bài hát về cây cầu Avignon đâu", Danh nhỏng nhẽo. "Em thích bài" (Bàn Tay Cha) "cơ."

Thôi được, " An khẽ thở dài. "Nếu em muốn thì chị hát cho em nghe vậy." An bắt đầu hát, giọng hơi buồn. Những câu đầu của bài hát đại ý như sau:

Xin bàn tay Cha

Hãy ban phước cho con trong giấc ngủ

Xin cho con được ngủ dưới cánh tay che chở của Cha.

Xin Cha hãy dùng ân điển

Xóa bỏ mọi tội lỗi cho con

Và xin nhờ Thánh Linh Cha

Cho con thành ngoan ngoản, vâng lời.

Điệu hát trầm trầm êm dịu nên. An chưa hát hết bài, Danh đã ngủ thiếp, que kẹo chô-cô-la buông rơi trên gối. An nhẹ nhẹ rút tay ra rồi lại khóc nữa, vì nó đã mỏi quá rồi, và thật là đỡ khổ biết bao. Tuy nhiên, đấy không phải chỉ là những giọt nước mắt sung sướng, vì chúng ta không thể nào thực sự vui sướng khi chúng ta còn mang nặng trong lòng căm thù người khác.

An thở nhẹ rồi đứng dậy đi xuống dưới nhà. Ba nóđã đi ra ngoài để vắt sữa bò; đây là lần đầu tiên ba nó vắt sữa bò trễ như vậy, nên các chị bò tức giận giậm chơn và rống lên ầm ầm. Nội nó thì đang sửa soạn bữa ăn, vì nội nó và ba nó chả có miếng gì vào bụng từ sáng tới giờ. Tất cả tim óc mọi người đều hướng về Danh, nên chẳng còn nghĩ tới chuyện gì khác.

An nói, "nó ngủ rồi," rồi ngồi xuống thẩn thờ nhìn vào bếp lò.

Nội nó cất lời, "Ông Bác sĩ chắc sắp tới rồi đấy. Chúng ta lại phải đánh thức nó dậy. Nghĩ thật tội nghiệp! Nhưng thôi, cứ để nó ngủ tí nào hay tí nấy."

Sau giây phút im lặng, An đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Nội à, phải trừng phạt Duyên mới được! Phải làm gì cho nó bây giờ? Con nghĩ chưa ra cách nào làm cho nó thật điêu đứng để xứng đáng với việc làm độc ác của nó."

Nội nín thinh không trả lời. Một lát sau, nội mới nói: "An à, có khi nào cháu nghĩ tới điều này không: khi chúng ta làm điều gì sai quấy, thì tự nhiên hình phạt sẽ tới, khỏi cần ai xen vào?"

Quả tình An chưa bao giờ nghĩ tới điều đó cả.

Nội nói tiếp: " Cháu hãy nghĩ tới nỗi hãi hùng của Duyên khi nó nom thấy bé Danh té xuống dưới khe. Cháu cũng hãy nghĩ tới lòng hối hận của và đau khổ dầy vò nó đêm nay, nỗi tủi nhục và sợ người khác biết chuyện nó làm... Khi thấy cháu sẽ nghĩ rằng có lẽ nó đã bị trừng phạt đủ điều rồi, và chúng ta nên tha thứ và giúp đỡ cho nó sửa chữa lại."

Những lời của nội nó như gió thoảng qua tai nó. Nó chỉ để ý có mỗi một câu mà thôi. "Cháu hãy nghĩ tới nỗi sợ hãi của nó khi nó nghĩ rằng người khác rồi đây sẽ biết hết chuyện nó làm...: Chà hay quá! Nội nó đã giúp cho nó một ý kiến hay quá. Rồi đây nó sẽ đi nói tung cho tất cả mọi người biết. Đi tới đâu nó cũng sẽ kể lại chuyện Duyên độc ác như thế nào. An sẽ kể chuyện ấy ở trong làng và ở nhà trường, cho tới khi tất cả mọi người đều ghét bỏ Duyên về tánh độc ác của nó.

Có tiếng người hấp tấp gõ cửa. An giật mình ngẩng nhìn ra ngoài. Chị lớn của Duyên, tên chị Mai, xô cửa bước vào. Chị ta vừa ở thị trấn bên kia núi là nơi chị làm việc về nhà. Dọc đường chị gặp đoàn người đang cáng bé Danh từ ngoài đồng về nên chị chạy vội xuống Bưu điện trong làng để kêu điện thoại cho vị bác sĩ ở cách đấy những tám ki-lô-mét.

"Bác sĩ Ban không đến được đâu," chị Mai hổn hển báo tin. "Ông ta đã đi thăm một bệnh nhân ở làng khác và không chắc về kịp nhà đêm nay đâu. Chuyến xe lửa chót đã chạy mất rồi. Họ bảo phải dùng xe ngựa chở bé Danh tới bệnh viện sáng sớm mai để cho ông ta khám bệnh cho nó ở đấy."

Nội tỏ lời cám ơn chị Mai rồi tiếp, "Chị chịu khó đi hộ chúng tôi việc ấy, thật tử tế quá." Nói xong, nội quay xuống bếp, còn chị Mai vẫn nấn ná ở lại, mặt lộ vẻ tò mò.

Chị hạ thấp giọng hỏi An, "Tai nạn xảy ra làm sao vậy em ? Sao mà má chị cứ nín lặng và có vẻ bối rối vậy ?"

"Tai nạn xảy ra tại trên núi ấy, " An vắn tắt đáp. "Duyên quăng con mướp của bé Danh qua bên kia bờ khe. Bé Danh tìm cách cứu con vật. Thế mà Duyên cũng chẳng làm gì ngăn cản nó. Em chẳng biết nó có xô thêm bé Danh nữa không. Em sợ bé Danh gãy chân mất. Nó nằm trên đống đá hằng tiếng đồng hồ mà Duyên cũng chẳng báo cho ai hay biết cả."

Mặt Mai tái mét vì kinh hoàng. Thực tình mình không có ưa Duyên mấy, dù nó là em của chị. Nếu chị yêu thương nó, có lẽ nó đã khá hơn, không đến nỗi hư hỏng như vậy. Trẻ con mà không được yêu thương thường ít khi có cảm tình với người khác.

"Để tôi về cho nó một trận, " Mai giận dữ nói và chạy vụt ra khỏi nhà, An mỉm cười khoan khoái. Gây cho gia đình Duyên ghét bỏ nó chính là điều mà An mong muốn. Nó cảm thấy công việc trả thù của nó đã bắt đầu.

Lúc nầy chẳng có việc gì làm hơn, nên sau khi ăn cơm xong, An lặng lẽ lê bước lên phòng ngủ. Người nó mệt nhọc, lòng nó nặng chĩu. Nó đốt một cây đèn cầy lên rồi đứng ngắm nhìn bé Danh qua hai màng lệ. Bé Danh nằm ngủ trên giường, hai tay giang ra, mớ tóc ẩm ướt sỏa về đàng sau. Nét mặt bình thản êm đềm thường ngày của nó không còn nữa. Trong giấc ngủ, thỉnh thoảng nó lại chau mày và chốc chốc lại cụ cựa đầu, miệng lẩm bẩm những lời không ai nghe rõ.

An leo qua cửa sổ vào giường nằm. Tuy mệt, nó vẫn không ngủ được. Nó cảm thấy cô đơn quá... nên khi nghe thấy tiếng bước chậm chạp của nội nó trên cầu thang, lòng nó mừng rỡ. Nội nó bước vào phòng. Ít khi nội nó lên lầu vì mỗi lần lên như vậy là bệnh phong thấp làm chân nội nó đau đớn.

"Nội!" An khóc nức lên, hai tay giang rộng để đón nội.

Nội nó lặng thinh một lát, và ngồi xuống bên giường, khẽ vỗ về An cho đến khi nó nín khóc.

"Cháu hãy nghe đây," Nội nó bắt đầu nói, "lúc bé Danh còn nhỏ tí, chúng ta đã dẫn nó đến nhà thờ và lấy đức tin dâng nó vào tay Cứu Chúa. Ngày nào trong giờ cầu nguyện, chúng ta cũng xin Cứu Chúa che chở cho nó được an lành trong tay Ngài. Ngay khi nó té, Chúa cũng không bỏ rơi nó. Tay Ngài vẫn ở dưới nó để che chở nó. Dù cho nó có bị chết trong tai nạn đó thì nó cũng được đưa thẳng lên thiên đàng. Vậy, chúng ta hãy lau khô nước mắt và vững tin nơi Đấng Cứu Chúa che chở bé Danh và mang lại những điều tốt lành nhất cho nó."

"Thế tại sao Thượng Đế lại để Duyên làm hại nó như vậy?" An hỏi. "Nội à, cháu ghét Duyên quá, cháu chỉ muốn giết chết nó thôi."

"Như vậy thì đâu cháu có cầu nguyện cho bé Danh được," Nội nó bình tĩnh đáp. "Thượng Đế là Tình Yêu Thương, và khi chúng ta cầu nguyện là chúng ta tiến gần lại tình yêu thương. Tất cả hận thù của chúng ta phải tan biến đi như tuyết tan chảy dưới ánh nắng ấm áp của mùa Xuân. Cháu hãy dâng phó Duyên cho Chúa đi. Ngài báo trả cả điều thiện lẫn điều ác, và cháu nên nhớ rằng Ngài cũng yêu thương Duyên như Ngài yêu thương bé Danh vậy."

Nội hôn An rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nằm lại trên giường, An nghĩ tới những lời Nội nói. Câu sau cùng của Nội nó thấy khó tin quá. Có thể nào Thượng Đế lại cũng có thể yêu thương Duyên độc ác, xấu xa, đần độn, như Ngài yêu thưong bé Danh kháu khỉnh, hiền lành kia. Nhưng phần đầu câu chuyện của Nội, nó biết là đúng, và vì thế nó thấy bối rối trong lòng. Nó không thể nào thực sự cầu nguyện cho bé Danh mà vẫn tiếp tục nghĩ cách hại Duyên. Hai việc ấy không thể nào đi đôi với nhau được; nó muốn cầu nguyện cho bé Danh, nhưng nếu làm vậy lòng hận thù của nó có lẽ tan biến mất, và đó là một điều nó không thích xảy ra chút nào, ít ra trước khi nó xong việc trả thù đã. Thôi thì trong khi chờ đợi, nó hãy để nội nó cầu nguyện, còn nó thì nó tiếp tục mưu tính cách trả thù.