“Nhưng tổ phụ chúng tôi cư xử cách kiêu hãnh, cứng cổ mình, không nghe các điều răn của Chúa” (câu 16).
Câu hỏi suy ngẫm: Phân đoạn này đề cập đến những dấu ấn đau buồn nào trong lịch sử của tổ phụ người Ít-ra-ên? Lý do nào khiến tổ phụ người Ít-ra-ên có nếp sống sai lạc như vậy? Chúa phản ứng thế nào trước nếp sống ấy? Bạn học được gì qua sự trung thực của người Ít-ra-ên khi viết lịch sử của họ?
Người Ít-ra-ên không chỉ hoài niệm về những lịch sử hào hùng vẻ vang của tổ phụ mà họ cũng nhớ về những dấu ấn đau buồn trải dài trong những trang sử của dân tộc họ. Cho nên, từ “Nhưng” xuất hiện đầu câu 16 thể hiện một chuyển biến buồn trong dòng lịch sử ấy. Không buồn sao được khi suốt những năm tháng trong hoang mạc, quá nhiều lần tổ phụ họ không vâng theo lời dặn của Chúa, hay nói chính xác hơn là “cứng cổ.” Và trong phân đoạn Kinh Thánh hôm nay ghi lại hai lý do chính khiến tổ phụ họ nhiều lần hành động sai lạc. Ấy là, họ không chịu vâng theo điều răn Chúa dạy và quên đi những phép lạ mà Ngài đã từng ban cho họ (câu 17). Từ những kinh nghiệm thất bại của tổ phụ của Ít-ra-ên giúp chúng ta nhận ra rằng nếu chúng ta không sống theo Lời Chúa dạy và quên đi những ơn lớn mà Ngài ban cho mình thì chúng ta cũng sẽ sa vào con đường sai lạc.
Dẫu lịch sử của tổ phụ người Ít-ra-ên có nhiều chương thấm đẫm những thất bại đau buồn, và thật không dễ khi phải nói ra những thất bại của mình, nhưng điều khiến chúng ta ngạc nhiên là tổ phụ người Ít-ra-ên không cố tình giấu giếm những thất bại ê chề đó. Họ ký thuật trung thực những điều tốt lẫn những điều xấu. Vì nếu những điều tốt có thể khích lệ và thêm lên đức tin cho hậu tự của họ, thì những điều xấu cũng cảnh tỉnh cho hậu tự của họ không đi theo vết xe cũ năm xưa.
Ngày nay, có thể vì sĩ diện hay vì muốn hình ảnh của mình luôn tốt đẹp trong mắt người khác nên chúng ta thường không dám nói lên những thất bại, nhất là khi ghi lại tiểu sử của một người hay của Hội Thánh. Nhưng lịch sử đau buồn của người Ít-ra-ên cho chúng ta bài học vô cùng quý báu, khi chân thành nói ra những thất bại, lỗi lầm của mình thì chúng ta cũng trở nên khiêm nhường hơn và đức tin lại càng mạnh mẽ hơn sau những lần vấp ngã. Và quan trọng nhất là chúng ta càng kinh nghiệm được tình yêu vô hạn của Chúa dành cho mình ngay cả khi chúng ta không xứng đáng. Lời Chúa dạy: “Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn; nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót” (Châm Ngôn 28:13).
Bạn có can đảm kể lại những thất bại của bản thân, gia đình, Hội Thánh cho thế hệ sau biết mà tránh không?
Lạy Chúa, xin thứ tha cho những lần con sống xa cách Ngài. Xin cho con dám nói lên những thất bại của mình, gia đình, và Hội Thánh trong quá khứ để con được Chúa giúp lớn lên và mạnh mẽ hơn sau những sai lầm ấy.
(c) 2024 svtk.net