Trang Chủ :: Chia Sẻ

Ngày 1

Quản Trị Ân Sủng Của Chúa

Ê-phê-sô 3:1-13

“Vả, anh em có nghe Đức Chúa Trời ban chức cho tôi, là ân sủng mà Ngài vì anh em phó cho tôi” (câu 2).

Câu hỏi suy ngẫm: Sứ đồ Phao-lô khẳng định chức vụ của ông là bởi đâu? Ông nhận biết mình phải có trách nhiệm gì với ân sủng Chúa dành cho ông? Bạn cần quản trị ân sủng Chúa ủy thác cho bạn ra sao?

Sứ đồ Phao-lô được Chúa kêu gọi để giảng Phúc Âm cho Dân Ngoại (Công Vụ 9:15; 22:21; Ga-la-ti 1:15). Ông khẳng định chức vụ và sự kêu gọi ấy là bởi ân sủng của Đức Chúa Trời (câu 7). Nhận biết đó là đặc ân Chúa dành cho ông, vì thế ông tự xưng mình là “kẻ tù của Đức Chúa Giê-xu Christ” và “kẻ giúp việc Tin Lành” (câu 1, 7). Ông tin rằng Chúa ban cho ông thẩm quyền quản trị ân sủng của Ngài và nhân rộng ân sủng ấy cho nhiều người (câu 2).

Sứ đồ Phao-lô thường xuyên tự nhận mình là người hèn mọn, tội lỗi, và sinh sau đẻ muộn thuộc linh so với các sứ đồ khác (câu 8, I Cô-rinh-tô 15:9; I Ti-mô-thê 1:15). Chính sự nhận biết đó giúp ông khiêm nhường, hạ mình, và luôn nương nhờ nơi Chúa. Đức Chúa Trời đã dùng ông để bày tỏ kế hoạch mầu nhiệm về ân sủng của Ngài cho mọi người. Sự mầu nhiệm ấy đã được định trước và được hoàn tất trong Đức Chúa Giê-xu Christ. Sứ đồ Phao-lô đã làm trọn chức vụ quản trị ân sủng của Chúa, và giờ đây chức vụ đó được giao phó lại cho Hội Thánh ngày nay (câu 9-11).

Sứ đồ Phao-lô mô tả Chúa là Đầu và Chủ của Hội Thánh. Ngài dùng ông như một đầy tớ vâng phục chủ để quản trị những điều Ngài ủy thác. Từ kinh nghiệm của ông, chúng ta nhận biết mỗi chúng ta đều được Chúa kêu gọi và Ngài đặt chúng ta vào trong Thân của Đấng Christ với vai trò quản lý ân sủng của Ngài (I Cô-rinh-tô 12:12). Chức vụ quản trị này phải dựa vào sự dẫn dắt và năng quyền của Đức Thánh Linh ban cho chứ không bởi sức lực hay khả năng của mỗi người. Chúng ta phải luôn nhớ nguồn năng lực duy nhất của mình là đến từ Chúa (Phi-líp 4:13). Sứ đồ Phao-lô cũng nhấn mạnh: “Nhưng nhờ ân sủng của Đức Chúa Trời mà tôi được như ngày nay, và ân sủng của Ngài ban cho tôi không phải là vô ích. Trái lại, tôi làm việc nhiều hơn tất cả những người khác; nhưng nào phải tôi mà là ân sủng của Đức Chúa Trời ở với tôi” (I Cô-rinh-tô 15:10 BTTHĐ).

Cuối cùng, Sứ đồ Phao-lô khẳng định những hoạn nạn ông đang chịu chính là vinh quang cho mọi người (câu 13). Thật vậy, một khi chúng ta xác định mình đang quản lý ân sủng Chúa ban, chúng ta sẽ sẵn sàng sống bày tỏ ân sủng đó cho nhiều người dù có gặp khó khăn, hoạn nạn miễn sao đưa người khác đến với ánh sáng Phúc Âm là điều vinh quang nhất. Chúng ta phải vâng lời Chủ và trung tín thực hiện vai trò quản trị ân sủng của Chúa ủy thác.

Bạn có quản trị ân sủng của Chúa cách kết quả không?

Lạy Chúa, xin nhắc nhở con luôn nhớ ân sủng Chúa dành cho con để con sống bày tỏ ân sủng đó cho nhiều người quanh con. Con làm được điều đó không phải bởi sức riêng, nhưng bởi năng lực Chúa ban.

(c) 2024 svtk.net