Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao.
Thi Thiên 39:4
Tôi là người khách lạ trên đất.
Thi Thiên 119:19
Cuộc sống chỉ là tạm bợ.
Kinh Thánh có rất nhiều hình ảnh ẩn dụ dạy về bản chất ngắn ngủi, tạm bợ, chóng qua của cuộc sống trên trần gian. Cuộc sống được mô tả như một làn sương, một người chạy nhanh, một hơi thở và một làn khói. Kinh Thánh chép, "Vì chúng ta mới có hôm qua, và chẳng biết gì; bởi các ngày chúng ta trên đất khác nào một cái bóng" (Gióp 8:9).
Để tận dụng tối đa cuộc đời mình, bạn không được quên hai sự thật này: Thứ nhất, nếu đem so sánh với cõi đời đời, cuộc sống là cực kỳ ngắn ngủi. Thứ hai, trần gian chỉ là nơi cư trú tạm thời mà thôi. Bạn sẽ không ở đây lâu, cho nên đừng quá gắn bó với nó. Hãy xin Chúa giúp bạn thấy cuộc sống trên trần gian này giống như điều mà Ngài nhìn thấy. Đa-vít đã cầu nguyện như vầy, "Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao" (Thi Thiên 39:4).
Kinh Thánh thường hay so sánh cuộc sống trên trần gian với việc sống tạm ở nước ngoài. Đây không phải là căn nhà vĩnh viễn hay đích đến cuối cùng của bạn. Bạn chỉ đi ngang qua, chỉ ghé thăm trái đất mà thôi. Kinh Thánh dùng những khái niệm như người khách lạ, kẻ đi đường, người ngoại quốc, người lạ, người khách, người hành hương để mô tả ngắn gọn cuộc sống của chúng ta trên trần. Đa-vít nói, "Tôi là người khách lạ trên đất" (Thi Thiên 119:19), và Phi-e-rơ giải thích, "Nếu anh em xưng Đấng không tây vị anh em, xét đoán từng người theo việc họ làm, bằng Cha, thì hãy lấy lòng kính sợ mà ăn ở trong thời kỳ ở trọ đời nầy"(I Phi-e-rơ 1:17).
Tại California, nơi tôi sống, nhiều người đã từ các nơi khác trên thế giới đổ dồn về đây làm việc, nhưng họ vẫn giữ quốc tịch của quê hương mình. Họ bắt buộc phải có thẻ lưu trú dài hạn (gọi là "Thẻ Xanh") mới được phép làm việc ở đây dù không phải là công dân. Các Cơ-đốc nhân cũng phải có những thẻ xanh thuộc linh để nhắc nhở chúng ta về quốc tịch trên thiên đàng. Đức Chúa Trời phán rằng các con cái Ngài phải suy nghĩ về cuộc đời khác hơn cách mà những người không tin nghĩ. "Sự cuối cùng của họ là hư mất; họ lấy bụng mình làm chúa mình, và lấy sự xấu hổ của mình làm vinh hiển, chỉ tư tưởng về các việc thế gian mà thôi. Nhưng chúng ta là công dân trên trời; ấy là từ nơi đó mà chúng ta trông đợi Cứu Chúa mình là Đức Chúa Jêsus Christ" (Phi-líp 3:19-20). Những tín nhân thật luôn ý thức rằng cuộc sống vài năm trên trên hành tinh này không phải là tất cả.
Nguồn gốc của bạn ở trong cõi đời đời, và quê hương của bạn là thiên đàng. Khi bạn nắm bắt được lẽ thật này, bạn sẽ không còn lo lắng về chuyện "có đủ mọi thứ" trên trần gian này. Chúa rất thẳng thắn nói về mối hiểm họa của lối sống cho ở đây và bây giờ cũng như việc chấp nhận những giá trị, những ưu tiên và những lối sống của thế gian chung quanh chúng ta. Khi chúng ta đùa giỡn với những cám dỗ của thế gian này, Đức Chúa Trời gọi đó là tội ngoại tình thuộc linh. Kinh Thánh chép, "Hỡi bọn tà dâm kia, anh em há chẳng biết làm bạn với thế gian tức là thù nghịch với Đức Chúa Trời sao? Cho nên, ai muốn làm bạn với thế gian, thì người ấy trở nên kẻ nghịch thù cùng Đức Chúa Trời vậy" (Gia-cơ 4:4).
Hãy tưởng tượng nếu bạn được cử làm đại sứ cho đất nước của mình trên một quốc gia thù nghịch. Có lẽ bạn sẽ phải học một ngôn ngữ mới và chấp nhận một số phong tục cũng như những khác biệt về văn hóa để trở nên lịch sự và hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Là một đại sứ, bạn sẽ không thể cô lập mình khỏi kẻ thù. Để làm tròn nhiệm vụ, bạn phải liên lạc và quan hệ với họ.
Nhưng giả sử bạn trở nên thật quen thuộc với đất nước xa lạ này và bạn cảm thấy yêu mến nó, yêu thích nó hơn là quê hương của mình. Lòng trung thành và cam kết của bạn sẽ thay đổi. Vai trò một người đại sứ sẽ bị thỏa hiệp. Thay vì đại diện cho quê hương của mình, bạn bắt đầu hành động như kẻ thù. Bạn là kẻ phản bội.
Kinh Thánh chép, "Vậy chúng tôi làm chức khâm sai của Đấng Christ" (II Cô-rinh-tô 5:20). Đáng buồn là nhiều Cơ-đốc nhân đã phản bội Vua của họ và vương quốc của Ngài. Họ đã dại dột kết luận rằng vì họ sống trên trái đất, nên đây là nhà của họ. Không. Kinh Thánh nói rất rõ ràng: "Hỡi kẻ rất yêu dấu, anh em như người ở trọ, kẻ đi đường, tôi khuyên phải kiêng những điều xác thịt ưa thích, là điều chống trả với linh hồn" (I Phi-e-rơ 2:11). Đức Chúa Trời cảnh báo chúng ta đừng để mình quá gần gũi với những điều chung quanh chúng ta vì chúng thảy đều tạm bợ. Kinh Thánh bảo với chúng ta rằng, "Bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy" (II Cô-rinh-tô 4:18).
Việc trái đất không phải là quê hương của chúng ta lý giải vì sao, là những người theo Chúa Giê-su, chúng ta gặp phải nhiều khó khăn, đau buồn và bị ruồng bỏ trong thế gian này (Giăng 16:33; 16:20; 15:18-19). Nó cũng giải thích lý do tại sao một số lời hứa của Đức Chúa Trời có vẻ như chưa được thực hiện, một số lời cầu xin chưa được nhậm, và một số hoàn cảnh tỏ ra bất công. Đây chưa phải là kết thúc của câu chuyện.
Để giữ mình khỏi quá mức gắn bó với thế gian, Đức Chúa Trời cho phép chúng ta cảm nhận được khá nhiều bất mãn và không thỏa lòng trong cuộc sống-những khao khát sẽ không bao giờ được thành tựu trong cõi đời này. Chúng ta không hoàn toàn hạnh phúc ở đây vì chúng ta không được định là sẽ ở đây! Đây không phải là căn nhà cuối cùng của chúng ta; chúng ta được tạo dựng cho một điều gì đó tốt hơn nhiều.
Con cá chẳng bao giờ vui thú khi sống trên đất, vì nó được tạo dựng để sống dưới nước. Một con chim ưng không bao giờ có thể thỏa lòng nếu nó không được phép bay. Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa lòng hoàn toàn trên trần gian này, vì bạn được tạo dựng không chỉ cho trần gian. Bạn sẽ có những giây phút hạnh phúc ở đây, nhưng không gì có thể sánh với điều mà Đức Chúa Trời đã hoạch định cho bạn.
Nhận thức rằng cuộc đời trên trần gian chỉ là tạm bợ sẽ giúp thay đổi hoàn toàn những giá trị của bạn. Những giá trị đời đời, chứ không phải tạm bợ, sẽ trở thành những yếu tố giúp bạn quyết định. C. S. Lewis đã nhận xét, "Tất cả những gì không thuộc về cõi đời đời thì đời đời vô dụng." Kinh Thánh chép, "Bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy" (II Cô-rinh-tô 4:18).
Thật là một sai lầm chết người khi cho rằng mục đích của Đức Chúa Trời cho cuộc đời bạn là sự thịnh vượng về vật chất, hoặc sự thành công, theo như điều thế gian tin. Đời sống dư dật không có liên quan gì đến sự dư dật về vật chất, và sự trung tín với Đức Chúa Trời không bảo đảm sự thành công trong công việc hay thậm chí chức vụ. Đừng bao giờ tập chú vào những vương miện tạm thời (I Phi-e-rơ 2:11).
Phao-lô là người trung tín, nhưng ông chết trong tù. Giăng Báp-tít là người trung tín, nhưng ông bị chặt đầu. Hàng triệu con người trung tín khác đã tuận đạo, mất tất cả, hoặc khi chết đi chẳng còn lại gì. Nhưng chấm dứt cuộc sống không phải là chấm dứt tất cả!
Trong con mắt của Đức Chúa Trời, những người anh hùng đức tin vĩ đại nhất không phải là những người có được sự thịnh vượng, thành công, và quyền lực trong cuộc đời này, bèn là những người xem cuộc đời là một phần việc ngắn ngủi và phục vụ cách trung tín, mong đợi phần thưởng được hứa trước của họ trong cõi đời đời. Kinh Thánh chép về bảng vàng danh dự của Đức Chúa Trời như sau: "Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận lãnh những điều hứa cho mình; chỉn trông thấy và chào mừng những điều đó từ đằng xa, xưng mình là kẻ khách và bộ hành trên đất... Nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời; nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành" (Hê-bơ-rơ 11:13, 16). Thời gian bạn sống trên trần gian này không phải là toàn bộ câu chuyện về cuộc đời bạn. Bạn phải chờ đến thiên đàng mới xem được những chương còn lại. Cần phải có đức tin để sống trên đất như một người khách ngoại quốc.
Có một câu chuyện xưa kể về một giáo sĩ đã về hưu và trở về quê hương, nước Mỹ, trên cùng một chiếc tàu mà tổng thống Mỹ đang đi. Những đám đông hò reo, một toán quân bảo vệ, một tấm thảm đỏ, các băng rôn, và các hãng thông tấn chào đón vị tổng thống trở về, nhưng vị giáo sĩ thì rời tàu mà không ai chú ý đến. Cảm thấy tự ti và oán giận, ông bắt đầu than phiền với Chúa. Và rồi Chúa nhẹ nhàng nhắc nhở ông, "Nhưng con của ta, con chưa về nhà mà."
Bạn sẽ không ở thiên đàng trước khi bạn thốt lên, "Tại sao tôi lại quá chú trọng vào những điều tạm bợ đó chứ? Tôi đã nghĩ gì? Tại sao tôi lại lãng phí quá nhiều thời gian, tiền bạc và tâm trí cho những thứ không bền lâu?
Khi cuộc sống trở nên khó khăn, khi bạn chìm ngập trong nỗi nghi ngờ, hay khi bạn tự hỏi không biết sống cho Đấng Christ có xứng đáng để mình nỗ lực hay không, hãy nhớ rằng bạn chưa về nhà. Khi cái chết đến, đó không phải là lúc bạn rời nhà ra đi-đó là lúc bạn sẽ đi về nhà.
Suy Nghĩ Về Mục Đích Của Tôi
Vấn Đề Suy Nghĩ: Thế gian này không phải nhà tôi.
Câu Gốc: "Chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy." II Cô-rinh-tô 4:18
Câu Hỏi Suy Gẫm: Cuộc sống trên trần gian chỉ là tạm bợ, vậy tôi nên thay đổi cách sống của mình ngay hôm nay như thế nào?