"Áp-ra-ham vẫn đứng chầu trước mặt Đức Giê-hô-va" (câu 22).
Câu hỏi suy ngẫm: Chúng ta học được điều gì từ Áp-ra-ham qua sự cầu thay của ông trong câu chuyện này? Ông biết gì về Chúa khi nêu lên điều ông cầu xin?
Làm thế nào để chúng ta có thể cầu thay cho người khác một cách nhiệt thành như vậy?
Cựu Ước ghi lại nhiều gương cầu thay. Gương cầu thay lớn nhất là của Áp-ra-ham. Ông đã đến trước mặt Đức Chúa Trời cầu thay cho dân thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ khi biết Ngài sắp tiêu diệt hai thành này vì sự gian ác của họ.
Trong câu chuyện này, chúng ta học được những điểm sau về người cầu thay.
1. Người cầu thay biết được vấn đề và kiên trì cầu xin cho người khác. Đức Chúa Trời phán rằng "Lẽ nào ta giấu Áp-ra-ham điều chi ta sẽ làm sao?" (18:17). Đức Chúa Trời không muốn tiêu diệt Sô-đôm mà không cho Áp-ra-ham biết. Ở đây cho chúng ta biết một lẽ thật quý báu, Đức Chúa Trời thường thông báo cho chúng ta những gì Ngài định làm. Thi-thiên 25:14 nói, "CHÚA kết bạn thiết với người kính sợ Ngài, Tỏ cho người ấy biết giao ước của Ngài."
A-mốt 3:7 nói "Chúa Giê-hô-va chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm Ngài ra trước cho tôi tớ Ngài, là các Đấng tiên tri."
Chúa cho chúng ta biết trước những hiểm nguy, số phận của những người chối bỏ Ngài để chúng ta vì lòng thương xót của Ngài cầu thay cho họ.
Thiên sứ đã hướng về thành Sô-đôm để tiêu diệt thành này, nhưng Áp-ra-ham vẫn đứng trước mặt Chúa. Ông cầu thay cho họ với hy vọng Chúa sẽ tha cho dân thành này vì lòng thương xót của Ngài. Ông kiên nhẫn đứng trước mặt Chúa cầu xin. Người cầu thay phải cầu nguyện một cách kiên trì cho người khác được tai qua nạn khỏi. Khi cầu thay cho người khác về những tình cảnh tuyệt vọng của họ, cầu thay cho sự chữa lành bịnh tật, thoát khỏi tai nạn, tội lỗi, sự cám dỗ
chúng ta cần kiên trì trong sự nài xin vì cớ họ.
Người cầu thay biết Đức Chúa Trời.
1. Chương Kinh Thánh này cho thấy những người đến với Áp-ra-ham là một nhóm lữ khách. Vì lòng hiếu khách ông mời họ ăn tối và mời họ ở lại nhà ông. Ông là một người chủ nhà tốt bụng. Và trong cuộc trò chuyện sau đó ông mới nhận biết họ không phải là những lữ khách bình thường. Chúa bày tỏ cho ông biết chính Ngài khi Ngài nói cho vợ chồng ông biết họ sẽ có con. Bấy giờ ông nhận biết đó là Chúa, ông gọi Ngài là Chúa. Sau đó trong sự trò chuyện ông nhận biết người ông đang nói chuyện là Đức Chúa Trời.
2. Nhiều nơi trong Cựu Ước, có những người như Áp-ra-ham nói chuyện với Đức Chúa Trời khi Ngài hiện đến với họ. Trong đời sống của tôi, nhiều lần tôi cầu nguyện, tôi chỉ nói mà không thật sự nghe Ngài nói với tôi. Sự cầu nguyện đó là một sự tập luyện thuộc linh, hơn là một kinh nghiệm cá nhân. Chúng ta thấy Áp-ra-ham trò chuyện với Đức Chúa Trời, đó là một kinh nghiệm cá nhân, một sự trò chuyện riêng tư, thân mật với Đức Chúa Trời.
3. Trở lại Sáng-thế Ký 18:1 Chúa đã đến với Áp-ra-ham. Trong câu 33 Ngài rời khỏi Áp-ra-ham. Khi chúng ta dành thì giờ cầu nguyện chúng ta cần nhận biết đó là một kinh nghiệm riêng tư với Chúa. Nó không thuần túy là một sự tập luyện tâm linh. Trong Hội Thánh hay trong một nhóm nhỏ, sự cầu nguyện có thể nhìn thấy như một sự trình diễn về tài ăn nói. Sự cầu nguyện của chúng ta phải là sự đối thoại, trò chuyện với Chúa chứ không phải là sự tập luyện hay trình diễn.
Tôi có kinh nghiệm cá nhân trong mối liên hệ với Chúa không? Làm sao để có kinh nghiệm đó?
Xin Chúa giúp con có tâm tình yêu thương, quan tâm đến tình cảnh của người khác, để đến với Chúa cầu thay cho họ.
(c) 2024 svtk.net