Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 26

Tiếp Nhận Hay Khước Từ Sông Nước Hằng Sống?

7:25-53

25 Có mấy kẻ trong dân thành Giê-ru-sa-lem nói rằng: Đó có phải là người mà người ta tìm giết chăng? 26 Kìa, người nói tự do, mà không ai nói chi người hết. Dễ thường các quan đã nhận thật người là Đấng Christ? 27 Thế mà, chúng ta biết người nầy từ đâu lại; song khi Đấng Christ sẽ đến, thì không ai biết Ngài từ đâu đến. 28 Bấy giờ, Đức Chúa Jêsus đang dạy trong đền thờ, thì kêu lên rằng: Các ngươi quen ta, các ngươi biết ta từ đâu lại! Ta đã đến chẳng phải tự ta, nhưng Đấng đã sai ta đến là thật, mà các ngươi không biết Ngài. 29 Ta thì biết Ngài; vì ta từ Ngài đến, và Ngài là Đấng đã sai ta đến. 30 Vậy, họ kiếm thế bắt Ngài; nhưng không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến. 31 Song trong vòng dân chúng nhiều kẻ tin Ngài, nói rằng: Khi Đấng Christ đến, sẽ có làm nhiều phép lạ hơn người nầy đã làm chăng?

32 Người Pha-ri-si nghe lời đoàn dân nghị luận về Ngài, thì mấy thầy tế lễ cả đồng tình với họ, cắt lính đi bắt Ngài. 33 Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta còn ở với các ngươi ít lâu nữa; rồi ta đi về cùng Đấng sai ta đến. 34 Các ngươi sẽ kiếm ta mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được. 35 Các người Giu-đa nói với nhau rằng: Thế thì người sẽ đi đâu mà ta không tìm được? Có phải người sẽ đi đến cùng những kẻ lưu lạc trong dân Gờ-réc và dạy dân Gờ-réc chăng? 36 Người đã nói rằng: Các ngươi sẽ tìm ta, mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được, ấy là nghĩa làm sao?

37 Ngày sau cùng, là ngày trọng thể trong kỳ lễ, Đức Chúa Jêsus ở đó, đứng kêu lên rằng: Nếu người nào khát, hãy đến cùng ta mà uống. 38 Kẻ nào tin ta thì sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng mình, y như Kinh thánh đã chép vậy. 39 Ngài phán điều đó chỉ về Đức Thánh Linh mà người nào tin Ngài sẽ nhận lấy; bởi bấy giờ Đức Thánh Linh chưa ban xuống, vì Đức Chúa Jêsus chưa được vinh hiển. 40 Trong đoàn dân có nhiều người nghe những lời đó, thì nói: Người nầy thật là đấng tiên tri. Người khác thì nói: Ấy là Đấng Christ. 41 Người khác nữa lại nói: Đấng Christ há từ Ga-li-lê mà đến sao? 42 Kinh thánh há chẳng nói rằng Đấng Christ phải ra từ dòng dõi vua Đa-vít, làng Bết-lê-hem, là làng vua Đa-vít sao? 43 Vậy, dân chúng cãi lẽ nhau về Ngài.

44 Có mấy kẻ trong đám dân muốn bắt Ngài, nhưng không ai đặt tay trên mình Ngài. 45 Vậy bọn lính trở về cùng các thầy tế lễ cả và các người Pha-ri-si. Những người nầy hỏi họ rằng: Sao các ngươi không điệu người đến? 46 Bọn lính thưa rằng: Chẳng hề có người nào đã nói như người nầy! 47 Những người Pha-ri-si nói rằng: Các ngươi cũng đã bị phỉnh dỗ sao? 48 Có một người nào trong các quan hay là trong những người Pha-ri-si tin đến người đó chăng? 49 Song lũ dân nầy không biết luật chi cả, thật là dân đáng rủa!

50 Ni-cô-đem (là người trước có đến cùng Đức Chúa Jêsus và là một người trong đám họ) nói rằng: 51 Luật chúng ta há bắt tội một người nào chưa tra hỏi đến, và chưa biết điều người ấy đã làm, hay sao? 52 Họ trả lời rằng: Ngươi cũng là người Ga-li-lê sao? Ngươi hãy tra xét, sẽ thấy rằng chẳng có tiên tri nào từ xứ Ga-li-lê mà ra hết. 53 Ai nấy đều trở về nhà mình.

 

1. Xin kể ra những nhận định khác nhau về Chúa được ghi trong phân đoạn nầy.

2. Có những nhóm người như vậy ngày nay không? Bạn thuộc vào nhóm nào?

3. Lý do nào làm cho những người lính được cử đi bắt Chúa không dám bắt Ngài?

4. Chi tiết nào làm cho người ta nghi ngờ, không nhận Chúa Giê-xu là Chúa Cứu Thế?

5. Đề nghị của ông Ni-cô-đem trong câu 51 có hợp lý không? Tại sao người ta không theo đề nghị đó?

6. Chúng ta làm thế nào để ứng dụng lời kêu gọi của Chúa Giê-xu trong câu 37 và 38?

Phân đoạn nầy cho thấy những phản ứng của người đương thời về Chúa Giê-xu:

(1) Nhóm thứ nhất (c. 25-27). Đây có lẽ là nhóm người muốn thấy Chúa bị bắt. Họ đã biết giới lãnh đạo muốn giết Chúa (5:18) nhưng giờ đây thấy Chúa ăn nói tự do nên nói với giọng gay gắt: Chẳng lẽ giới lãnh đạo đã nhận người nầy là Chúa Cứu Thế rồi sao? Theo ý họ, Chúa Giê-xu không thể là Chúa Cứu Thế vì theo điều họ tin, Chúa Cứu Thế phải xuất hiện thình lình, không ai biết rõ tông tích, chứ không thể là người họ biết "quá rõ" như Chúa Giê-xu!

(2) Nhóm thứ hai (c. 31). Nhóm người nầy thấy các phép lạ của Chúa và nhận Ngài là Chúa Cứu Thế. Họ suy luận như sau: Chúa Giê-xu có thật là Chúa Cứu Thế hay không, không cần biết, nhưng dù Ngài không phải là Chúa Cứu Thế đi nữa, các phép lạ của Ngài cũng đủ chứng tỏ điều đó vì Chúa Cứu Thế thật có đến thì cũng chỉ có thể làm các phép lạ như thế là cùng.

(3) Nhóm thứ ba (c. 32). Giới lãnh đạo tôn giáo sợ người ta tin Chúa Giê-xu là Chúa Cứu Thế nên cho người đi bắt Chúa.

(4) Nhóm thứ tư (c. 40a). Nhận Chúa là tiên tri.

(5) Nhóm thứ năm (c. 40b). Cho Ngài là Chúa Cứu Thế.

(6) Nhóm thứ sáu (c. 41-42). Tương tự như nhóm thứ nhất, phủ nhận Chúa chỉ vì Ngài ở Ga-li-lê. Điều nầy chứng tỏ họ chưa biết rõ tông tích của Chúa, vì Chúa đã sinh ra ở Bết lê hem (Lu-ca 2 :1 7).

(7) Nhóm thứ bảy (c. 46). Những người lính đi bắt Chúa. Họ đã trở về tay không vì cảm phục trước những lời dạy của Chúa.

(8) Nhóm thứ tám (c. 50, 51). Ông Ni-cô-đem dựa vào thể thức của luật lệ để bênh vực Chúa.

(9) Nhóm thứ chín (c. 52). Cũng chính là những người trong nhóm thứ ba dựa vào luận cứ cho rằng Chúa Cứu Thế không thể là người Ga-li-lê để bác bỏ lời bênh vực của Ni-cô-đem.

Qua việc làm và lời dạy của Chúa Giê-xu, người thời đó không thể phủ nhận Chúa Giê-xu là Chúa Cứu Thế. Họ chỉ có một thắc mắc là tại sao Chúa Cứu Thế mà lại ở Ga-li-lê. Có đến ba nhóm người thắc mắc về điều nầy (c. 27, 41, 52). Thắc mắc nầy cho thấy:

(1) Họ không tìm hiểu tường tận. Chúa Giê-xu thật sự là người làng Bết lê hem như họ tin tưởng (Lu-ca 2:1-7). Chỉ vì không tìm hiểu đến nơi đến chốn nên họ mới hiểu lầm và đức tin bị cản trở. Điều nầy dạy chúng ta trong bất cứ việc gì cũng phải tìm hiểu cho tường tận rồi mới nên đi đến kết luận. Khi thấy người khác có những nhận định sai lầm về Chúa, chúng ta nên khuyên họ tìm hiểu thêm để tránh hiểu lầm.

(2) Họ là những người mang nặng thành kiến, chỉ xét người theo nguồn gốc, chỗ ở. Họ không để cho những điều nầy làm bận trí mới phải vì giá trị của một người không nằm ở nguồn gốc, nơi sinh, hay gia thế nhưng qua lời dạy và việc làm của người ấy. Đây cũng là lỗi lầm chúng ta phải tránh.

Phân đoạn nầy cũng nhắc đến một chi tiết quan trọng trong lễ Lều Tạm, được ghi trong câu 37. Lê-vi ký 23:36 cho biết lễ Lều Tạm kéo dài trong bảy ngày và kết thúc ở cao điểm vào ngày thứ tám. Chúng ta đã biết lễ Lều Tạm là để kỷ niệm những ngày người Do-thái đi trong sa mạc. Để nhắc những ngày kham khổ đó, người ta sống trong những căn nhà lá và thực hiện một nghi lễ, nhắc cho họ nhớ đến tình trạng thiếu nước uống lúc đi trong sa mạc và giờ đây có được nước thừa thải, họ bày tỏ lòng nhớ ơn Chúa. Mỗi ngày, một đoàn thầy tế lễ diễn hành đến ao Si-lô-ê, múc nước và đem về đổ ra ở bàn thờ để làm lễ dâng lên cho Chúa. Mỗi lần làm như vậy, họ đọc Ê-sai 12:3 "Vậy nên các ngươi sẽ vui vẻ mà múc nước nơi các nguồn cứu rỗi". Cao điểm của ngày lễ là lúc thầy tế lễ đổ nước ra như vậy lần cuối. Chính lúc đó, Chúa Giê-xu đứng dậy và nói thật lớn những lời được ghi trong hai câu 37 và 38 để cho mọi người thấy rằng những việc họ làm chỉ có tính cách nghi lễ và tượng trưng, chính Chúa mới là Đấng ban cho họ nước hằng sống và sự cứu rỗi chân thật.

Như vậy chúng ta thấy rằng sở dĩ người Do-thái không nhận Chúa Giê-xu là Chúa Cứu Thế chỉ vì họ khép lòng lại, không muốn tin nhận Chúa chứ không phải vì họ không biết Chúa là ai.

Hai câu hỏi cần đặt ra cho chính mình sau khi học phân đoạn nầy là:

(1) Tôi thuộc vào nhóm người nào trong những nhóm người có những nhận định khác nhau về Chúa?

(2) Tôi có thật sự đến với Chúa để nhận được nguồn nước sống hay vẫn còn dựa vào những nghi lễ bề ngoài, theo đạo mà chưa thật sự có lòng tin nơi Chúa?