Trang Chủ :: Chia Sẻ

Thơ 4

CẢM THÔNG




Có những buổi nhìn không gian vô tận
Hồn phiêu bồng cho quên bớt sầu tư
Tháng ngày đó sao u hoài uất hận
Đâu chân trời giới hạn thực và hư?

Tìm an ủi qua thiên nhiên mở rộng
Chúa sẵn dành rừng núi đại dương xanh
Quên đôi phút mãnh hình hài chiếc bóng
Những vết đau quê mẹ vẫn chưa lành!

Như Do Thái bên sông hờn cố quốc
Đờn cầm treo dương liễu đến bao giờ?
Sao bảo hát bài ca trong tiếng khóc?
Sao bao cười trong nhạc lá đong đưa?

Sáng nắng chiều mưa hững hờ mây nước
Lòng ta đâu là gỗ đá vô tình
Ta đã uống ngày đi ly mộc dược
Biết niềm đau ưu ái cũng phù sinh.

Nên dạo khúc nhạc lòng người viễn xứ
Tịch dương sầuly cách chưả nguôi ngoai
Thuyền bơ vơ chở nặng buồn nghẹn ứ
Giòng thời gian trôi nhẹ tháng năm dài.

Hiểu ta nhé! bạn phong trần cùng hội
Vui được nào khi quê cũ đang đau
Dù ta sống an lành trên đất mới
Trái tim còn đập nhịp nhớ thương nhau.

LINH CƯƠNG