Trang Chủ :: Chia Sẻ
Thơ 9
ĐẤNG SỐNG
Nương cánh gió hồn bay về Thành Thánh
Mắt ướt nhìn lên ngọn núi xa
Oâi Gô gô tha! Đỉnh đau thương hiu quạnh
Đấng Con Trời lãnh án chết thay ta!
Vòng gai nhọn đội đầu thay mão miệm
Giữa đất trời Chúa rộng mở vòng tay
Qua màn chết hãy nhìn vào sâu nhiệm
Của cuộc đời chấm dứt mọi sầu cay.
"Phụ thân ơi! Xin tha thứ cho họ
Vì u mê nào hiểu việc mình làm!"
Lời ưu ái bạo quyền nghe chăng hỡ?
Khi cõi người cừu hận chẳng hề tan. .
Đời nhìn Chúa trên thập hình quằn quại
Đứng xa xa, tay đấm ngực rồi đi
Nhiều phụ nữ dưới chân Ngài ái ngại
Thổn thức buồn, thôi hết ước mong gì!
Trước nhân loại Ngài là người bạc số
Sống khổ đau tự hạ chốn bần hàn
Nào ai thấy Giê-su là Cứu Chúa
Chết oai hùng chẳng một tiếng kêu than.
Chúa chẳng phải như đại bàng gãy cánh
Nhưng là giông là bão bạt quân thù
Roi móc sắt đinh dài gươm bén lạnh
Thảy coi thường cả mộ địa âm u.
Ngài đã sống không bao giờ chiến bại
Xây đền thờ trong mỗi trái tim người
Giòng huyết báu tưới hồng xuân vạn đại
Oâi Chúa đời đời yêu dấu của lòng tôi!
LINH CƯƠNG, 3-1980