Trang Chủ :: Chia Sẻ

Thơ 187

Ðấng Hy Sinh




Có ai chẳng tội lỗi gì,
Nhưng đành chết thế bởi vì yêu thương?
Vốn Danh Con Một Thiên Vương,
Sinh ra xuống thế mở đường cứu dân!

Chịu đau chịu khổ quên thân,
Bị người khinh dể, xa gần chán chê,
Ác gian mưu hại chẳng nề,
Nín lòng cam chịu mọi bề đau thương!
Bởi Cha Chúa Thánh Thiên Ðường,
Biết đời sai lạc theo thường ý riêng,
Nên ban Con Một xuống liền,
Hy sinh cứu thế mọi miền nhân gian!
Theo lời Cha của bình an,
Chúa Con gánh chịu, chẳng than phiền gì,
Trên cây thập tự uy nghi,
Lằn roi vọt đánh, chẳng chi nao sờn.
Hy sinh thân báu cứu nhơn,
Cho bao tội lỗi giang sơn ngập tràn...
Nhờ ơn thương xót Thiên Ðàng,
Con người được sống bình an lâu dài!

Ðấng quang minh đó là ai,
Ðóng đinh thập giá, chính Ngài chết thay?
Sao ta quên được điều này,
Chúa Hy Sinh để tỏ bày yêu thương!

“…Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người…” (Ê-sai 53:3-8)

Tiểu Minh Ngọc
Wednesday, February 15, 2006