Ngày nay nhiều người sẵn sàng rời khỏi Hội Thánh nếu họ thấy điều gì đó sai trái trong lãnh đạo của họ. Nếu họ không thích bài giảng của mục sư, họ sẽ rời khỏi. Ông ta không dễ gần hoặc ông ta quá thân thiện. Danh sách này là vô tận. Thay vì đối diện với sự khó khăn và duy trì hy vọng, họ lại chạy tới chỗ có vẻ không có xung đột.
Khi tôi viết quyển sách này, tôi đã là một thành viên của hai Hội thánh ở hai tiểu bang khác nhau trong 14 năm qua. Tôi đã có hơn hai - thực ra – vô số những cơ hội để trở nên bị vấp phạm với những lãnh đạo trên tôi (tôi có thể nói thêm, phần lớn những lần đó xuất phát từ lỗi của chính tôi hay là sự bồng bột). Tôi đã có cơ hội để chỉ trích và phán xét lãnh đạo, nhưng việc rời đi không phải là câu trả lời. Giữa hoàn cảnh rất khó khăn, một ngày nọ Chúa đã phán với tôi thông qua một câu Kinh Thánh: "Đây là cách là ta muốn con rời khỏi một Hội thánh."
"Vì các ngươi sẽ đi ra vui vẻ, được đưa đi trong sự bình an." (Ê-sai 55:12).
Nhiều người không rời đi bằng cách này. Họ nghĩ Hội thánh là quán ăn tự phục vụ; họ có thể lấy và chọn thứ mà họ muốn! Họ cảm thấy tự do ở lại cho đến lúc không có vấn đề. Nhưng điều này không phù hợp với những gì Kinh thánh dạy. Bạn không phải là người lựa chọn bạn đi tới Hội thánh nào. Chúa chọn lựa! Kinh Thánh không nói: "Chúa đã sắp đặt các thánh viên, mỗi người trong số họ trong chi thể như họ muốn." Nhưng Kinh Thánh nói: "Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời đã sắp đặt các chi thể của thân chúng ta, ban cho mỗi một chi thể cái địa vị theo ý Ngài lấy làm tốt và chỉ định. (ICô-rinh-tô 12:18).
Xin nhớ rằng: Nếu chúng ta không ở địa vị Chúa muốn chúng ta, Satan sẽ cố tình làm bạn vấp phạm để đẩy bạn ra khỏi vị trí đó. Nó muốn nhổ bật chúng ta ra khỏi chỗ mà Chúa muốn đặt để chúng ta.
Tôi đã sinh hoạt ở một Hội thánh trong vài năm. Mục sư là một trong những người giảng hay nhất nước Mỹ. Lần đầu tiên tôi tham dự Hội thánh đó, tôi ngồi há hốc miệng bàng hoàng bởi lời dạy dỗ Kinh Thánh phát ra từ miệng ông.
Thời gian trôi qua, bởi vì chức vụ của tôi là phục vụ mục sư, tôi đã gần gũi để nhận biết được nhược điểm của ông. Tôi đã đặt câu hỏi với một vài quyết định trong chức vụ của ông. Tôi trở nên hay chỉ trích và phê phán, và sự vấp phạm bắt đầu xuất hiện. Ông ta giảng, và tôi không cảm nhận được sự hà hơi của Thánh Linh, hay xức dầu gì cả. Sự giảng dạy của ông không còn giúp ích gì cho tôi nữa.
Còn có một cặp vợ chồng nữa, họ là bạn của chúng tôi và cũng là nhân sự của Hội thánh đó, hình như đang nhận ra điều gì tương tự. Chúa đã phái họ ra đi khỏi Hội thánh, và họ đã bắt đầu chức vụ riêng của họ. Họ đã yêu cầu chúng tôi đi cùng với họ. Họ biết chúng tôi đang tranh đấu như thế nào. Họ động viên chúng tôi làm theo tiếng gọi của cuộc đời chúng tôi. Họ đã kể cho chúng tôi nghe tất cả những việc ông mục sư, vợ ông, và ban lãnh đạo đang sai phạm. Chúng tôi cảm thông với nhau, và cảm thấy thất vọng và bị mắc lừa.
Họ trông có vẻ quan tâm đến lợi ích của chúng tôi một cách rất thành thật. Nhưng sự thảo luận của chúng tôi chỉ đổ thêm dầu vào ngọn lửa của sự bất mãn và vấp phạm. Như châm ngôn 26:20 minh họa: "Lửa tắt tại thiếu củi, khi chẳng có ai thèo lẻo, cuộc tranh cạnh càng nguôi." Những điều họ đang nói với chúng tôi có thể là thông tin chính xác, nhưng nó sai trái trước mắt Chúa bởi vì đã cho thêm củi vào ngọn lửa vấp phạm trong họ cũng như trong chúng tôi. Họ nói với tôi: "Chúng tôi biết ông là người của Chúa. Đó là lý do tại sao ông đang gặp vấn đề ở nơi này." Điều này nghe có vẻ đúng.
Tôi và vợ tôi nói với nhau: "Chúng ta thật sự đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ, chúng ta cần phải thoát khỏi, ông mục sư và vợ ông yêu mến chúng ta. Họ sẽ làm mục sư chúng ta, mọi người trong Hội thánh của họ sẽ tiếp đón chúng ta và Chúa sẽ trao chức vụ cho chúng ta." Chúng tôi rời khỏi Hội thánh tư gia của mình và bắt đầu tham dự với Hội thánh của đôi vợ chồng này. Nhưng chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, mặc dù chúng tôi đã nghĩ là mình đã chạy thoát khỏi những vấn đề của chúng tôi. Nhưng chúng tôi nhận thấy là chúng tôi vẫn còn tranh chiến. Tâm linh chúng tôi không có sự vui mừng. Chúng tôi sợ rằng những điều chúng tôi vừa mới rời bỏ sẽ quay trở lại. Có vẻ như mọi việc chúng tôi đã làm là bị ép buộc và không tự nhiên. Chúng tôi đã không cảm nhận được sự tuôn tràn của Thánh Linh nữa và thậm chí, quan hệ của chúng tôi với vị mục sư mới và vợ ông cũng rất miễn cưỡng.
Cuối cùng chúng tôi biết rằng chúng tôi nên trở về Hội thánh tư gia của chúng tôi. Khi trở về, ngay lập tức chúng tôi biết là chúng tôi đã trở về trong ý muốn của Chúa cho dù chúng tôi sẽ được tiếp đón niềm nở hơn và được yêu mến hơn ở nơi khác. Rồi Chúa làm chúng tôi lay chuyển. "John, Ta chưa bao giờ bảo con rời bỏ Hội thánh này. Con đã thoát khỏi sự vấp phạm," Đây không phải là lỗi của ông bà mục sư kia, nhưng là của chúng tôi. Họ hiểu nỗi thất vọng của chúng tôi và cố gắng giải quyết những vấn đề tương tự trong lòng họ. Khi mình ra khỏi ý muốn của Chúa, bạn không còn là một nguồn phước, hoặc sự trợ giúp cho bất cứ Hội thánh nào. Khi bạn ra khỏi ý muốn Chúa, thì ngay cả những mối quan hệ tốt cũng trở nên căng thẳng. Chúng tôi đã ra khỏi ý muốn của Chúa.
Những người bị vấp phạm phản ứng lại hoàn cảnh và làm những việc có vẻ như đúng mặc dù Chúa không cảm thúc. Chúng ta không được kêu gọi để phản ứng, nhưng để hành động.
Nếu chúng ta vâng lời Chúa và tìm kiếm Ngài và Ngài không trả lời, thì chúng ta có biết câu trả lời là gì không ? Ngài có thể sẽ nói: "Hãy ở đúng chỗ mình đang ở, đừng thay đổi điều gì cả."
Thông thường, khi chúng ta cảm thấy có áp lực, chúng ta tìm kiếm lời Ngài để đem sự giải thoát cho chúng ta. Nhưng Chúa đã đặt để chúng ta vào hoàn cảnh không thoải mái, khắc nghiệt để chúng ta trưởng thành, thanh sạch và mạnh mẻ, chứ không phải để tiêu diệt chúng ta.
Trong vòng một tháng, tôi có cơ hội gặp mục sư Hội thánh cũ của tôi. Tôi đã ăn năn vì đã phê phán và nổi loạn. Ông đã sẵn lòng tha thứ cho tôi. Quan hệ của chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ và niềm vui trở lại với lòng tôi. Ngay lập tức tôi bắt đầu nhận chức vụ của mục sư từ bục giảng , và tôi tồn tại ở Hội thánh đó nhiều năm.
JOHN BEVERE