Lúc đó mới chỉ có mười ngày sau Tết năm 1997. Những ngày này tôi thường đi hầu việc Chúa ở Âu châu và Á châu. Tôi rất phấn khởi vì một lần nữa lại được đi máy bay, lần này tôi bay đến Nam Mỹ. Tôi chưa hề đến nước Brazil nên thật vinh dự cho tôi được mời giảng cho hội nghị toàn quốc tổ chức tại ba thành phố lớn của nước Brazil. Sau khi bay suốt đêm, một số lãnh đạo hội thánh rất khao khát Chúa tiếp đón tôi tại sân bay. Họ mong đợi những buổi nhóm này và lòng nhiệt thành của họ đã làm tôi phấn chấn.
Một khi bước vào trong, tôi được đưa đến ngay gần bục giảng. Thính đường đầy kín, ước chừng 4000 người. Khán đài vang dội tiếng nhạc ngợi khen. Chất lượng nhạc rất tốt, vì các nhạc sĩ đều có tài năng và rất ăn ý nhau. Họ hát rất hay và giọng hát của người hướng dẫn cũng rất du dương. Nhưng tôi hoàn toàn thấy thiếu vắng sự hiện diện của Chúa. Khi tôi nhìn khắp đám đông và các nhạc sĩ, tôi tự nhủ, Chúa ở đâu ? Nên tôi lập tức hỏi Chúa, Chúa ơi, sự hiện diện của Ngài ở đâu rồi ?
Khi buổi thờ phượng kết thúc, tưởng chừng kéo dài cả tíếng đồng hồ nhưng thật ra nó chỉ bốn mươi phút. Những người có mặt được mời ngồi xuống. Người ta ngồi xuống nhưng họ vẫn nói chuyện ồn ào. Một vị mục sư cầm micro khích lệ tín hữu, tuy nhiên đám đông vẫn cứ nói chuyện. Vị này đọc Kinh Thánh và chia sẻ Lời Chúa. Tôi chỉ nghe toàn là tiếng ồn và nhiều người đi qua đi lại trong đám đông. Tôi cũng để ý nhiều người không tập trung nghe mục sư chia sẻ. Tôi không tin nổi những gì mình chứng kiến. Trong lúc bối rối, tôi quay sang anh thông dịch người Brazil và hỏi cách sinh hoạt như thế này là bình thường đối với các buổi nhóm của họ hay không ?
Thánh Linh Chúa lúc đó phán với tôi: "Ta muốn con hãy góp ý thẳng về vấn đề này."
Cuối cùng mục sư giới thiệu tôi, người ta bớt nói chuyện hơn nhưng vẫn còn. Tôi bước lên bục giảng và đứng nhìn đám đông. Tôi quyết định không nói gì cho đến khi người ta tập trung. Tôi cảm nhận cơn giận thánh nung nấu trong tôi. Sau vài phút, mọi người dường như im lặng, khi thấy không có gì xảy ra trên bục giảng.
Tôi không tự giới thiệu hay chào đám đông. Thay vào đó tôi mở đầu bằng câu hỏi: "Quý vị thấy thế nào nếu đang khi quý vị nói chuyện với ai đó mà người đó không thèm để ý quý vị suốt lúc nói chuyện hay cứ nói chuyện với người bên cạnh ? Hay là họ cứ trố mắt nhìn đâu đó mà không tôn trọng quý vị gì cả ?".Tôi ngừng lại, rồi trả lời chính câu hỏi của tôi: "Chắc quý vị không thích vậy, đúng không nào ?".
Tôi nói thêm: "Chuyện gì xảy ra nếu mỗi lần quý vị đến thăm và bấm chuông nhà hàng xóm mà người ta chào hỏi quý vị với một thái độ thờ ơ và lạnh nhạt, Ôi, lại anh (chị) nữa; thôi vào đi ?".
Tôi ngưng lại rồi nói thêm: "Quý vị chắc sẽ không đến thăm nhà ấy nữa phải không nào?".
Rồi tôi nói cao giọng: "Quý vị có nghĩ Vua của muôn vua và Chúa của muôn chúa có đến ngự một nơi mà Ngài không được tôn trọng và kính nể không ? Quý vị có nghĩ Chúa của cả vũ trụ sẽ phán khi mà Lời Ngài không được tôn trọng, không chịu lắng nghe hay tập trung không ? Quý vị bị lừa dối khi quý vị nói không sao đâu !".
Tôi nói tiếp: "Tối nay khi tôi bước vào khán đường này, tôi không cảm nhận sự hiện diện của Chúa đâu cả. Trong lúc ngợi khen hay thờ phượng, trong lúc khích lệ hay lúc lấy tiền dâng đều không có sự hiện diện của Chúa. Có một lý do: Chúa không bao giờ đến nơi mà Ngài không được tôn kính. Vị mục sư chủ tịch của quý vị đứng trên bục giảng này tối nay là vì ông tôn trọng chức vụ của ông. Nếu tôi đứng đây cùng với một trong những cầu thủ bóng đá mà quý vị yêu thích chắc nhiều người trong quý vị sẽ ngồi chăm chú nghe. Quý vị sẽ mong chờ lắng nghe mọi lời anh ta nói. Nhưng lúc nãy khi mục sư đọc Lời Chúa, quý vị lại không nghe gì cả vì quý vị đã xem nhẹ Lời Chúa."
Tôi bắt đầu đọc những lời mà Chúa đòi hỏi nơi những người đến gần Ngài. Qua khán đài mang lại sự tẩy sạch và tươi mới. Không thể nào để cho mọi người tiến lên bục giảng nên tôi hướng dẫn họ đứng ngay tại chỗ cầu nguyện ăn năn. Tôi quan sát nhiều người lau nước mắt. Sự hiện diện tuyệt vời của Chúa tiếp tục bày tỏ.
Tôi khích lệ hội chúng tiếp tục tập trung vào Chúa. "Hãy đến gần Chúa thì Ngài sẽ đến gần anh em" (Gia 4:8).
Vài phút trôi qua, một làn sóng mới về sự hiện diện của Ngài tràn ngập khán đài. Nhiều người bật khóc lớn tiếng kêu cầu Chúa. Lúc này sự hiện diện của Chúa tác động mạnh mẻ hơn, và càng nhiều người được Chúa đụng chạm. Việc này kéo dài vài phút, rồi sau đó giảm dần. Tôi khích lệ hội chúng đừng bị chi phối mà hãy giữ sự tập trung.
Vài phút sau đó tôi nghe Thánh Linh thì thầm trong lòng tôi: "Ta sẽ bày tỏ lần nữa." Lập tức tôi cảm nhận điều này và nói: "Chúa sẽ bày tỏ lần nữa."
Lúc đầu tôi nghe tiếng gió thổi mạnh, tôi lý luận là chắc có máy bay đang bay ngang qua khán đài. Nếu tiếng ồn này không phải đến từ Chúa thì tôi cũng không muốn nói là nó đến từ Chúa. Tâm trí tôi nhớ lại lúc đến gần phi trường. Nhưng phi trường không ở gần đó và hai tiếng đồng hồ nảy giờ tôi không nghe tiếng máy bay nữa.
Tôi hướng lòng về Thánh Linh, nhận biết rằng tôi đã cảm nhận sự hiện diện của Chúa cách mạnh mẻ, và hội chúng đang lớn tiếng cầu nguyện. Đây chắc chắn không phải là phản ứng khi nghe tiếng máy bay đang bay ngang qua.
Nếu đó là tiếng máy bay thì chắc hẳn là máy bay sẽ bay rất thấp, cách khán đài không xa nên mới nghe âm thanh lớn như vậy. Và dù gì đi nữa, tôi chắc chắn không tài nào nghe được tiếng ồn phát ra từ lời cầu nguyện của hàng ngàn người ở đó.
Sau đó sự hiện diện của Chúa tiếp tục bày tỏ thêm hai mươi phút nữa. Rồi tôi nhường lại cho người hướng dẫn và yêu cầu dẫn tôi ra khỏi khán đài.
Tôi được chở về khách sạn. Người thông dịch và hai vợ chồng vị mục sư lãnh đạo đi về cùng tôi. Người phụ nữ này là một nhạc sĩ đã thu đĩa, và nhạc của cô được phổ biến khắp nước.
Cô ta bước vào xe và khóc, "Mục sư có nghe tiếng gió không ?".
Tôi liền trả lời, "Đó là tiếng máy bay." (Dù trong lòng tôi cảm thấy không phải, tôi cần lời xác chứng và quyết định tôi không phải là người đầu tiên nói ra chuyện này). Cô ta lắc đầu nói, "Không đâu. Đây là của Thánh Linh."
Sau đó chồng cô, một người đàn ông tôi thấy rất ít nói và đạo mạo, lại khẳng định quả quyết, "Lúc đó không có máy bay nào bay gần khán đài."
Tôi thốt lên, "Vậy hả !".
Anh nói tiếp, "Hơn nữa, âm thanh của tiếng gió không phát ra từ ban nhạc hay từ loa phóng thanh." Tôi ngồi im lặng cách kinh ngạc.
Nên bây giờ tôi muốn ở riêng với Chúa. Khi đã về phòng khách sạn, tôi chỉ làm mỗi một việc là thờ phượng và cầu nguyện.
Tôi có kế hoạch giảng thêm một buổi nhóm nữa trước khi đi đến Rio de Janeiro. Lần này khi tôi bước vào khán đài, bầu không khí hoàn toàn khác. Tôi có thể cảm nhận lòng kính trọng Chúa được phục hồi. Lần này tiếng nhạc không thiếu vắng sự hiện diện của Chúa. Nó thật kỳ diệu, được xức dầu và sự hiện diện của Chúa rất ngọt ngào.
Trong buổi nhóm thứ hai nhiều người được giải cứu và được chữa lành. Nhiều người trước đây bị cay đắng trói buộc và chất chứa những tổn thương đã được tự do. Nơi nào có sự kính sợ Chúa thì nơi đó sự hiện diện của Ngài bày tỏ. Và nơi nào sự hiện diện của Ngài bày tỏ thì nhu cầu được đáp ứng.
Bây giờ chúng ta hiểu được lời kêu gọi khẩn thiết của Đa-vít : Hỡi các thánh, hãy kính sợ CHÚA, vì người nào kính sợ Ngài chẳng thiếu thốn gì. Thi thiên 34:9 Đây là sứ điệp mà bạn đang đọc hôm nay - sự kính sợ Chúa. Trong những trang sách này, nhờ Thánh Linh giúp đỡ, chúng ta sẽ học biết không chỉ ý nghĩa của việc kính sợ Chúa mà còn học cách bước vào kho báu của chân lý này. Chúng ta sẽ học về sự phán xét xảy ra khi thiếu đi sự kính sợ Chúa cùng các ích lợi được tìm thấy trong việc kính sợ Chúa.
JOHN BEVERE (Theo Kính Sợ Chúa)