Kiên nhẫn hay nhẫn nại có thể được xem là đức tin trong hành động. đây là một lãnh vực mà nhiều người vấp ngã. Nhiều Cơ Đốc Nhân không thể kiểm soát được thời điểm khi Đức Chúa Trời chọn phải giữ yên lặng. Mặc dầu chúng ta co rúm lại trong sự ghê tởm phẫn nộ khi chúng ta đọc những việc diễn ra ngày nay, có nhiều người đã hành động như dân Ysơraên, để rồi cuối cùng xây dựng một con bò vàng khi họ bị để lại một mình không có Môise. Trong văn hóa ngày nay, khi tốc độ và những đáp ứng ngay lập tức đều được đánh giá cao, nhiều chuyên cần kiên nhẫn trong cảm xúc là điều cần phải có để chờ đợi trong đức tin. Tuy nhiên, sự yên lặng là một phần quan trọng trong sự kêu gọi chúng ta như nó thường là đường lối Đức Chúa Trời để chuẩn bị tôi tớ của Ngài, và chúng ta cũng phải đáp ứng một cách trân trọng đối với điều đó để được lắng nghe Đức Chúa Trời trong hoàn cảnh đó.
Chúng ta cũng thường hay thất bại trong việc chấp nhận những hoàn cảnh khi chúng diễn ra hoàn toàn ngược lại với điều đã được hứa cho chúng ta. Mặc dầu dân Ysơraên đã được bảo rằng Đất Hứa mà Đức Chúa Trời đem đến cho họ là xứ đượm sữa và mật, họ đã không được chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận điều kiện trong đồng vắng và chịu đựng những lúc thỉnh thoảng bị thiếu nước và thức ăn trên con đường đi đến nơi Đức Chúa Trời đã hứa. Họ là những người chưa từng được nếm sữa hay mật, mà phải chết bởi vì đã lằm bằm không dứt. Khi chúng ta bắt đầu phàn nàn về sự thiếu thốn một thực thể trước mắt trong những lời hứa của Đức Chúa Trời cho chúng ta, có thể lắm ta cũng sẽ kết thúc giống như những người đã bị hư mất trong đồng vắng. Dĩ nhiên chúng ta đều cảm nhận được rằng phải chết trong khi đang ở trên đường sắp sữa nhận được những điều tốt đẹp chỉ vì chúng ta không thể chờ đợi là một sự dại dột lớn lao.
Chúng ta cần phải là người học biết được cách nhận thức rõ tình trạng thuộc linh được báo trước. Học tập chờ đợi và trông mong thời điểm thuận lợi nhất để vươn ra và tung cánh lướt gió. Chúng ta cần phải bay cao lên chứ không chỉ bay mà thôi. Bận rộn đập đôi cánh mà thôi chỉ làm cho chúng ta kiệt sức. Nhiều phân đoạn trong khắp Kinh Thánh khuyên chúng ta phải chờ đợi Chúa và cũng cảnh báo chúng ta về sự vội vàng. Bạn khó có thể tìm thấy bất cứ điều gì nói chúng ta rằng phải vội vàng và làm một điều gì đó thay thế cho Đức Chúa Trời. Nếu có, thì điều đó là hãy mau ăn năn đi !
SỰ VÔ TÍN. Trên phương diện nền tảng, có hai mức độ của niềm tin. Mức độ thứ nhất bao gồm niềm tin mà tất cả Cơ Đốc Nhân là kẻ đi nhà thờ đều có, là sự dự phần trong Đức Chúa Trời và trong sự hiện hữu của Ngài. Điều này không đủ, vì cớ một đức tin như thế thậm chí cũng được thấy trong nhiều người không phải là Cơ Đốc Nhân, họ cũng tin nơi Đức Chúa Trời. Thực ra, ngay cả ma quỉ cũng tin có Đức Chúa Trời nữa.
Vì vậy dĩ nhiên cần phải có một mức độ niềm tin cao hơn, vượt xa mức độ đầu, và đức tin bao hàm một lòng mong muốn và một sự biểu lộ lòng mong muốn đó bằng hành động, bước theo chân lý của Đức Chúa Trời được thấy trong Kinh Thánh và bởi sự mặc khải từ Đức Thánh Linh của Ngài. Điều này bao hàm một sự chọn lựa đó là tín hữu phải chọn hoặc hoàn toàn tin Đức Chúa Trời và tuyệt đối tiếp nhận sự hướng dẫn của Ngài hoặc nói chung trở nên hâm hẩm đối với những điều đó.
Điều cần thiết hơn cả trong những lúc đức tin khó có thể tập trung đó là lời tự thú của người cha có con trai bị quỉ ám đã thực hiện, đó là ông muốn Chúa giúp đỡ ông trong sự vô tín của ông : "Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi !” (Mác 9:24). Nhiều quyết định thánh đã được thực hiện không chỉ đến từ đức tin mà thôi nhưng còn bởi một lòng tin kiên cường nơi Đức Chúa Trời. Thật ra, chúng ta đang ở trong một vị trí trừ phi ân tứ đức tin được bày tỏ trong đời sống chúng ta phải thực hiện một nhiệm vụ nào đó, chúng ta chọn định nghĩa đức tin nơi Đức Chúa Trời như là chọn lựa tin và nương cậy nơi Ngài. Khi chúng ta chọn tin, chúng ta nói với Đức Chúa Trời rằng mình là vô hy vọng và cần Ngài. Hãy nhớ rằng năm ổ bánh mì và hai con cá nhỏ đã được ban cho chúng ta sẽ làm được một vài cái bánh mì kẹp cá và nuôi dưỡng cho một người được no nê nhiều nhất, nhưng cùng một lượng thức ăn đó được đặt vào tay Đức Chúa Trời có thể dễ dàng trở thành bữa ăn (thậm chí còn thừa nhiều nữa) cho hơn năm ngàn người nam. Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương sẽ không bao giờ khước từ một lời kêu gọi giúp đỡ, mà sẽ luôn luôn trải rộng cánh tay của Ngài đến chúng ta và nâng đỡ chúng ta trong bất cứ hoàn cảnh nào chúng ta đang đối diện. "Họ nhờ cậy nơi Chúa, không bị hổ thẹn.” – Thi Thiên 22:5.
ADRIAN CHUA (Theo Sự Kêu Gọi Của Đức Chúa Trời)