Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 112

Chuyện... Hai Quê Hương

Kinh thánh: Hê-bơ-rơ 11: 13-16; II Cô-rinh-tô 6: 2; II Phê-rơ 3: 10.

Kính chào quý độc giả yêu quý,

Đã sinh ra làm người, ai trong chúng ta cũng đều có một quê hương để ở, để sinh sống làm ăn, và khi phải đi xa quê hương thì có một nơi để thương để nhớ về phải không bạn?

Bạn cũng vậy và tôi cũng vậy!

Quê hương của bạn ở đâu nhỉ? Chắc rằng bạn yêu quê hương của mình lắm phải không? Dù quê hương đó đối với người khác có khi không có gì đẹp, không có gì hấp dẫn, nhưng với bạn, nó vẫn là nơi đẹp nhất, đáng yêu nhất phải không?

Dù quê bạn ở đâu, và dù bạn hiện đang ở nơi nào trên trái đất nầy đi nữa, nhưng nếu bạn là người Việt Nam như tôi, thì chúng ta đều là người... đồng hương Việt Nam với nhau. Không biết có ai đó đã nói một câu thật chí lý về quê hương như thế nầy: “Có thể tách con người ra khỏi quê hương; nhung không ai có thể tách quê hương ra khỏi con người.” Hoặc một câu khá hay khác: “Quê hương là nơi chân ta có thể rời đi nhưng tim ta vẫn mãi ở đó.”

Đúng vậy, chúng ta có thể sống xa quê hương của mình, như tôi đang sống xa quê hương của mình đây, nhưng tôi luôn luôn nhớ về quê hương của tôi, quê hương của tôi luôn luôn ở trong tim tôi, và không ai có thể lấy quê hương yêu dấu của tôi ra khỏi trái tim tôi được.

Tôi không biết bạn ở Tỉnh nào, nhưng tôi là người Quảng Nam chính hiệu... con nai vàng, nếu nói đúng... giọng chuẩn của người dân quê tôi thì gọi là... Quảng Nôm đấy bạn. Cụ thể hơn, tôi sinh ra tại thôn Tú Ngọc, thuộc Xã Bình Tú của Huyện Thăng Bình.

Dù bạn ở Tỉnh nào, vùng nào trên dãi đất Việt Nam với dáng hình chữ S thân yêu được trải dài từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau, thì tôi và bạn đều có chung một Mẹ, là ... Mẹ Việt Nam.

Chúng ta là người Việt Nam!

Mỗi khi nói đến quê hương, hoặc mỗi khi có ai đó nhắc đến quê hương là tự nhiên, trong tâm tôi nhớ ngay đến những vần thơ viết về quê hương của tôi tuyệt hay của nhà thơ Tường Linh, một người con được sinh ra từ vùng đất Quảng Nam đáng yêu.

Nhà thơ Tường Linh đã viết về quê hương dấu yêu của mình như sau:

Quê hương tôi bên ni đèo Ải
Nhấp nhô bóng thuyền cửa Đại
Già nua nếp phố Hội An
Ngũ Hành Sơn năm cụm ngắm sông Hàn
Chùa Non Nước trầm tư hương khói quyện
Đêm Đà Nẵng vọng buồn con sóng biển
Bún chợ Chùa, thương nước mắm Nam Ô
Tôi muốn về Trung Phước giữa mùa ngô
Thăm quê ngoại Đại Bình cam đỏ ối
Sáng Duy Xuyên, tơ vàng giăng nghẽn lối
Chiều Điện Bàn, xe đạp nước thay mưa
Sông Thu chẳng thiếu đò đưa
Ngọt khoai Tiên Đoã, mát dừa Kiến Tân
Quế Sơn núi liếp mấy vần
Thương lòn bon Đại Lộc, nhớ rượu cần Trà My
Trăm người đi, vạn người đi
Đưa chân tám hướng còn ghi vết đời
Thuỷ triều sông Cửu đầy vơi
Nước tìm biển cả, tình người tìm nhau
Hai miền thương, một nhịp cầu
Ga xưa còn nhớ con tàu viễn phương
(Hai miền thương)

Trong một bài viết về quê hương trước đây (bài “Mùa Xuân, nói chuyện... Quê hương”, đã đăng trên trang mạng Vietchristian.com nầy), tôi có vài phân tích nho nhỏ về bài thơ tuyệt hay nầy. Nhân đây, xin phép được trích lại một đoạn để quý độc giả gần xa chưa có dịp nghe biết, sẽ được hiểu thêm về quê hương Quảng Nam của tôi:

“Hầu như xuất hiện gần như đủ những địa danh đáng nhớ ở quê tôi trong bài thơ. Từ đèo Hải Vân hùng vỹ, đến bờ biển Cửa Đại xôn xao; từ phố cổ Hội An trầm mặc đến núi Ngũ Hành thơ mộng; từ Sông Hàn đáng yêu đến Non Nước hữu tình; từ bún Chợ Chùa nổi tiếng đến nước mắm Nam Ô thơm lừng; từ miền trung du Trung Phước hữu tình với ngô thơm ngon đến vùng trái cây Đại Bình trĩu quả; từ vùng dệt nổi tiếng Duy Xuyên đến Điện Bàn trù phú một màu xanh; từ sông Thu Bồn vàng ánh phù sa đến vùng núi Quế Sơn nhiều anh tài; từ khoai lang Trà Đóa thơm bùi nhất hạng đến xứ dừa Kiến Tân nước mát lạnh khó quên; từ lòn bon thơm ngon Đại Lộc đến rượu cần ngây ngất của vùng núi nổi tiếng Trà My thơm hương quế. Chỉ cần nghe thôi là bạn cũng đã thấy ... thích, thấy ... yêu quê tôi rồi, đúng không bạn? Cảm ơn ông Trời đã cho thi sĩ Tường Linh viết được những vần thơ đẹp và đáng yêu, đáng nhớ như thế về quê hương đất Quảng.

Theo tôi, chưa có ai lột tả được hết những đặc điểm của quê hương Quảng Nam tôi như nhà thơ tài danh nầy đã lột tả. Lần đầu tiên bắt gặp bài thơ nầy là tôi... mê ngay và vì mê, nên tôi học thuộc lòng nó tự khi nào không biết nữa. Đến bây giờ, khi gặp ai hỏi về quê hương tôi, tôi thường hay ... tranh thủ quảng bá với họ về quê hương mình bằng cách đọc cho họ nghe bài thơ nổi tiếng nầy. Không biết có bài thơ nào viết về quê hương Quảng Nam hay hơn bài thơ nầy mà tôi chưa biết hay không? Đến bây giờ, với tôi đây là bài thơ viết về vùng “đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm” của tôi hay nhất và sâu sắc nhất mà tôi từng biết.” (hết trích)

Tôi yêu quê hương Quảng Nam yêu dấu của tôi lắm lắm!

Thưa quý độc giả,

Có thể nói trên thế giới nầy có rất nhiều nơi chốn đẹp để con người có thể đến tham quan, thưởng thức cảnh đẹp Trời cho. Hầu như đất nước nào cũng được ông Trời ban cho những cảnh đẹp cả, không có đất nước nào là không có, dù nhiều ít có khác nhau. Hẳn bạn đồng ý với tôi điều đó!

Ở quê hương Việt Nam mình, cũng vậy, có nhiều cảnh đẹp từ Bắc chí Nam, nào là Sa-Pa thuộc tỉnh Lào Cai với vô vàn những ruộng bậc thang đẹp như tranh vẽ; vịnh Hạ Long thuộc tỉnh Quảng Ninh nổi tiếng với Hòn Gà Chọi, Núi Bài Thơ, Hang Đầu Gỗ; Động Phong Nha thuộc tỉnh Quảng Bình với những hang động đẹp như mê hoặc lòng người; phố cổ Hội An nằm bên bờ sông Thu Bồn thuộc tỉnh Quảng Nam với một vẻ đẹp cổ kính trầm mặc cuốn hút không biết bao nhiêu là du khách gần xa đến thăm mỗi năm. Hội An phố cổ cũng đã đi vào ca dao thật ấn tượng:

Ai qua phố Hội chùa Cầu
Để thương để nhớ để sầu cho ai
Để sầu cho khách vãng lai
Để thương để nhớ cho ai chịu sầu.

Rồi nào là thành phố Đà Lạt mộng mơ, xinh đẹp không thể tả; nào là thành phố biển Nha Trang với vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn và mát mẻ; nào là cảnh đẹp Mũi Né thuộc tỉnh Bình Thuận với những bãi cát vàng như tơ dài hun hút đẹp làm sao; nào là Bến Ninh Kiều thuộc thành phố Cần Thơ đẹp một vẻ đẹp như mê hoặc đến khó tả, một vẻ đẹp đã đi vào văn chương thơ phú như:

Cần Thơ có bến Ninh Kiều
Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân
Cuộc đời luống những phù vân
Trở về bến cũ cố nhân xa rời

Và đặc biệt hơn cả là cảnh đẹp của thành phố Sài Gòn hoa lệ đã làm rung động trái tim bao du khách gần xa khi ghé thăm, nơi từng được mệnh danh là “Hòn ngọc Viễn Đông” một thời, đã đi vào nhạc phẩm nổi tiếng có tên “Sài Gòn” của nhạc sĩ nổi tiếng Y-Vân (Y-Vân cũng là tác giả của các nhạc phẩm lừng danh như “Lòng Mẹ”, “60 năm cuộc đời”). Bài hát có lời rất rộn ràng, sống động mà rất nhiều người trong chúng ta đều thuộc, xin trích ra một đoạn như sau:

“Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai,
Từ xa thấp thoáng muôn tà áo tung bay
Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này
Sài gòn đẹp lắm, Sài gòn ơi ! Sài gòn ơi !

Ngựa xe như nước trên đường vẫn qua mau
Người ra thăm bến câu chào nói lao xao
Phố xa thênh thang đón chân tôi đến chung vui”
Sài gòn đẹp lắm, Sài gòn ơi ! Sài gòn ơi !

Còn nhiều, rất nhiều những cảnh đẹp trên quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta mà không có thì giờ để kể được ra đây phải không bạn? Đành nói lời xin lỗi chân thành nơi đây vậy.

Tôi hiện giờ đang ở Mỹ, tại bang California, một trong những tiểu bang đẹp nhất nước Mỹ đó.

Nếu có dịp đến thăm California, mời bạn đến thăm những cảnh đẹp nổi tiếng không thể bỏ qua của Cali, như công viên Quốc gia Yosemite tuyệt đẹp, công viên giải trí Disneyland sôi động, hấp dẫn, cầu Golden Gate tại miền Bắc California luôn luôn lộng gió và hấp dẫn khách du lịch. Cây cầu nổi tiếng nầy đã từng được đưa vào giảng dạy trong chương trình “English For Today” trước năm 1975 của nền giáo dục Việt Nam Cộng Hòa đem lại sự hấp dẫn và lòng mong ước được đến thăm nó của bao thế hệ học sinh như chúng tôi thuở ấy. Nằm giữa bang California và Nevada còn có một hồ nước đẹp nhất nước Mỹ là hồ Tahoe mà du khách không thể không đến.

Có thể nói ở tất cả năm mươi bang của Hoa Kỳ đều có cảnh đẹp tuyệt vời như hút hồn du khách.

Xin kể ra vài nơi để bạn có thể đến thưởng thức như công viên Quốc gia Glacier ở bang Montana; bãi biển Miami thật thơ mộng ở Florida; bãi biển Honopu êm đềm, ấm áp ở Hawaii; thành phố Chaleston đầy mê hoặc ở South Carolina; công viên Quốc gia Arches tuyệt vời ở Utah; công viên Quốc gia hồ Crater ở Oregon hay công viên Quốc gia Yellowstone cực đẹp ở Wyoming...

Không biết ai đó ngày xưa đã đặt tên cho xứ sở Hoa Kỳ nầy là Mỹ thật là chính xác, vì ở bất cứ bang nào của đất nước Mỹ cũng đều có nhiều cảnh đẹp tuyệt vời, không chê vào đâu được.

Không ai đến thăm nước Mỹ mà khi trở về nói nước Mỹ là ... không đẹp cả. Nước Mỹ thật là một đất nước xinh đẹp như tên gọi của nó vậy. Ông Trời đã ban tặng cho xứ sở cờ hoa nầy quá nhiều cảnh đẹp mà hiếm có nước nào trên thế giới được như thế.

Một trong những ước ao của tôi là trong tương lai, nếu Chúa cho phép, tôi sẽ đi một vòng vòng quanh nước Mỹ để thăm viếng các Hội thánh của Chúa, và giảng lời Ngài (nếu được mời), cũng như thưởng thức những cảnh đẹp tuyệt vời mà Đức Chúa Trời đã ban tặng cho năm mươi tiểu bang của xứ sở giàu có, xinh đẹp nầy.

Xin Chúa cho con có thể thực hiện được mong ước nầy trong một tương lai gần!

Nói đến chuyện yêu quê hương, tôi bổng nhớ đến chuyện quê hương yêu dấu trên trời mà tôi luôn luôn để lòng trông cậy vào và hướng đến.

Trong sách Hê-bơ-rơ trong Kinh thánh, tác giả đã viết về quê hương dấu yêu trên trời ấy như sau:

Tất cả những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận được những điều Chúa hứa, chỉ trông thấy và chào mừng những điều ấy từ đàng xa, nhìn nhận mình là người xa lạ và lữ khách trên mặt đất. Những người nói như thế minh định rằng họ đang tìm kiếm một quê hương.Nếu còn nhớ đến quê cũ là nơi họ đã ra đi, tất họ cũng có cơ hội trở về. Trái lại, họ mong ước một quê hương tốt hơn, là quê hương ở trên trời, nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn khi được gọi là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã chuẩn bị cho họ một thành phố.” (Sách Hê-bơ-rơ, chương 11, câu 13-16, BDM) (*)

Tác giả sách Hê-bơ-rơ nói đến một quê hương tốt hơn mọi quê hương ở dưới đất nầy, đó chính là quê hương ở trên trời.

Quê hương ở trên trời đó chính là Thiên đàng, một nơi đẹp tuyệt trần, mà không một nơi nào trên trần gian nầy dám ví sánh được cả. Quê hương ở trên trời đó do chính Đức Chúa Trời chuẩn bị và để dành cho những người có lòng tin cậy nơi Đức Chúa Giê-xu đến ở.

Trong sách cuối cùng của Kinh thánh là sách Khải Huyền, ở những chương 21 và 22, tác giả mô tả vẻ đẹp tuyệt vời của quê hương trên trời ấy. Khi đọc những chương sách quý báu đó, không ai trong chúng ta lại không mong ước một ngày nào đó mình sẽ được vào ở nơi vinh hiển tuyệt vời ấy với Chúa Giê-xu.

Ai tin Chúa Giê-xu, thì khi kết thúc cuộc sống trên trần gian nầy, sẽ được Chúa đưa vào quê hương tốt đẹp ấy để ở với Ngài mãi mãi, mãi mãi, không bao giờ dứt. Phước hạnh thay!

Có câu chuyện kể rằng, có một vị Mục sư Việt Nam được Chúa cho có dịp sang Mỹ để thăm viếng và giảng dạy lời Chúa. Thường thì sau khi thăm viếng, giảng lời Chúa cho các Hội thánh, thì các Mục sư và con cái Chúa sở tại thường thể hiện lòng quý mến vị Mục sư từ Việt Nam sang bằng cách mời Mục sư đi ăn và đưa thăm viếng các cảnh đẹp tại tiểu bang của mình. Sau khi đi thăm viếng các cảnh đẹp rồi, người ta hỏi vị Mục sư ấy rằng: “Mục sư thấy nước Mỹ thế nào?”. Mục sư trả lời: “Nước Mỹ thật là đẹp, nơi nào cũng đẹp cả, nhưng thú thật, xin lỗi quý vị, không thể nào đẹp bằng quê hương của tôi đâu!” Các người kia ngạc nhiên, hỏi lại: “Quê hương của Mục sư ở một miền quê nghèo ở Việt Nam mà Mục sư dám nói là đẹp hơn nước Mỹ nầy à?”. Mục sư thưa: “Quê hương của tôi ở Việt Nam thì không đẹp như những cảnh đẹp ở nước Mỹ nầy thật, nhưng quê hương thật của tôi ở trên trời thì lại đẹp hơn nước Mỹ nầy nhiều lần lắm.” Các vị Mục sư và con cái Chúa ở Mỹ mới hiểu ra là vị Mục sư nầy muốn nói đến quê hương Thiên đàng ở trên trời, và rồi tất cả đều cùng đồng ý với nhau là quả thật không nơi nào trên trần gian nầy đẹp bằng Thiên đàng cả.

Thưa quý độc giả và thính giả yêu quý,

Ông bà ta từng nói rằng con người ta “sống một cảnh, thác về hai quê”. Một cảnh đó chính là quê hương trên trần gian nầy mà mỗi một chúng ta đều có để ở, để sinh sống, và để thương để nhớ khi đi xa; nhưng sau khi chết, mỗi một chúng ta đều sẽ phải về một trong hai quê đã được Đức Chúa Trời định sẵn. Đó chính là quê Thiên đàng phước hạnh miên viễn hay quê Địa ngục đau khổ đời đời.

Quê hương Thiên đàng phước hạnh là nơi chỉ dành cho những ai có lòng tin cậy nơi sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu và sự sống lại vĩnh hằng của Ngài.

Tôi đã đem lòng tin trọn vẹn mà nhận lấy Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ cuộc đời mình từ bao nhiêu năm qua rồi, nên tôi tin chắc rằng trong tương lai, khi tôi kết thúc cuộc sống tạm bợ trên trần gian nầy, tôi sẽ được Chúa đem vào yên nghỉ trong quê hương Thiên đàng phước hạnh ấy mãi mãi. Đó là niềm tin không lay chuyển của tôi, không những của tôi mà thôi mà còn là niềm tin của tất cả những người yêu mến sự hiện đến của Chúa Giê-xu trong tương lai nữa.

Nếu bạn đã đem lòng tin trọn vẹn mà nhận lấy Chúa Giê-xu như tôi và như những người yêu mến sự hiện đến của Ngài, thì quả thật, đó là một điều vui mừng lớn hơn hết cho cuộc đời của bạn. Nhưng nếu bạn chưa đem lòng tin trọn vẹn mà nhận lấy Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ cuộc đời, thì hôm nay, tôi trân trọng mời bạn hãy làm một quyết định khôn ngoan nhất cho cuộc đời mình, là quyết định tin nhận Chúa Giê-xu, để đảm bảo cho bạn rằng là bạn sẽ hưởng được quê hương Thiên đàng phước hạnh như tôi và như những người có cùng niềm tin vào Chúa Giê-xu như tôi.

Nào, mời bạn hãy đến với Ngài ngay hôm nay bạn nhé, vì ngày mai không thuộc về tôi và bạn đâu! Lời Kinh thánh khích lệ và nhắc nhở chúng ta rằng: “Ngài phán: Ta đã nhận lời con trong thời thuận tiện. Ta đã phù hộ con trong ngày cứu rỗi. Kìa, hiện nay là thời thuận tiện. Kìa, hiện nay là ngày cứu rỗi.” (Sách 2 Cô-rinh-tô, chương 6, câu 2)

Thời điểm để bạn nhận được sự cứu rỗi từ nơi Chúa Giê-xu chính là ngày hôm nay. Thời điểm thuận tiện nhất, thích hợp nhất cho bạn để đặt niềm tin nơi Chúa Giê-xu cũng chính là ngày hôm nay.

Ngày hôm qua đã qua rồi, đã thuộc về quá khứ, bạn và tôi không thể làm được gì nữa để thay đổi những gì đã làm trong ngày hôm qua. Ngày mai thì chưa đến với chúng ta, và chúng ta cũng không ai biết điều gì sẽ xảy đến cho mình trong ngày mai đâu. Ngày mai còn ở trong tương lai, bạn và tôi chưa thể làm gì được cả. Cho nên, quan trọng nhất là ngày hôm nay, ngay thời điểm hiện tại, thời điểm mà bạn đang đọc, đang nghe những điều nầy là cơ hội thuận tiện nhất, thích hợp nhất để bạn có thể tin nhận Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ cuộc đời mình.

Chúng tôi cầu nguyện cho bạn và chúng tôi ước mong bạn sẽ sớm đặt niềm tin mình nơi chính Chúa Giê-xu, như tôi và hàng tỷ người trên thế giới đã đặt niềm tin nơi Ngài, Đấng đã chết thay cho bạn và tôi và Ngài cũng đã sống lại và sống mãi mãi để ban cho bạn và tôi sự sống đời đời.

Cảm tạ Chúa đã ban cho bạn và tôi đều có được một quê hương trên đất nầy để sinh ra, để sống và để nhớ về khi đi xa.

Cảm tạ Chúa cũng đã ban quê hương trên trời cho những ai bằng lòng tin nhận Chúa Giê-xu.

Quê hương trên đất, dù ở Mỹ hay bất cứ nơi nào, và dù có đẹp đến cỡ nào đi nữa, rồi cũng sẽ có ngày qua đi, hư hoại, không còn mãi cho chúng ta đâu. Lời Kinh thánh đã khẳng định điều đó: “Nhưng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm. các từng trời sẽ tiêu tán với một tiếng lớn. Các nguyên tố sẽ bị lửa hủy diệt, và thế gian cùng mọi vật trong thế gian sẽ bị thiêu hủy.” (Sách 2 Phê-rơ, chương 3, câu 10)

Quê hương trên trời mới là vĩnh hằng, còn mãi, “không thể bị phá hủy, không hư hoại hay phai tàn” (Sách 1 Phê-rơ, chương 1, câu 4)

Nếu chúng ta chỉ mới có quê hương dưới đất mà chưa có quê hương trên trời, thì thật là một thiếu sót vô cùng đáng tiếc và đáng tiếc cả đời vậy.

Nguyện xin Chúa ban cho những ai đang đọc hoặc lắng nghe những lời nầy, sớm nhận được quê hương trên trời cho chính cuộc đời mình.

Mong lắm thay!

Kính chào quý độc giả và thính giả yêu quý trong tình yêu đời đời của Chúa Cứu Thế Giê-xu!

California, ngày 06. 7. 2019

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu.

(*): Những câu Kinh thánh trong bài viết là trích từ Kinh thánh Bản Dịch Mới (BDM)