Trong những ngày đầu tin Chúa, tôi quen biết chức vụ của T.L. Osborn. Tiến sĩ Osborn là một tôi tớ Chúa đầy ơn và là một tác giả tuyệt vời, ông cùng với vợ của mình, Daisy, có một chức vụ truyền giảng tin lành đầy quyền năng và có chức vụ chữa lành kỳ diệu trải qua nhiều thập niên khắp nơi trên thế giới. Hàng chục triệu người tiếp nhận ơn cứu rỗi qua chức vụ của họ. Vậy nên bạn có thể tưởng tượng được tôi đã phấn khích như thế nào khi được gặp tiến sĩ Osborn khi ông đến Dallas để giảng tại Hội Thánh của chúng tôi. Trên hết, công việc của tôi với tư cách chủ nhà là tiếp đãi những diễn giả khách mời, vì vậy nên tôi phải tiếp xúc với ông cách cá nhân. T.L. Osborn là một người tuyệt vời. Khi tôi ở cùng với ông, tôi có cảm giác như mình đang ngồi cùng với Chúa Giê-su. T.L. Osborn đến hội Thánh của chúng tôi một vài lần và vì vậy chúng tôi trở nên rất thân thiết. Ông đưa cho tôi cuốn sách mà ông đã học khi còn là một người trẻ tuổi chuẩn bị cho chức vụ. Ông cũng cho tôi rất nhiều quần áo (chúng tôi đồng một cỡ với nhau) vào hai dịp khác nhau. Lúc đó, Lisa và tôi không có nhiều chi phí để trả cho việc mua sắm quần áo, vì vậy nên tôi đã dùng rất nhiều đồ trong số hai tủ quần áo đó. Sau những lần thăm viếng này, đối với tôi và Lisa thì ông và Daisy giống như cha mẹ vậy.
Những năm trước đó, khi tôi còn làm việc trong một công ty Mỹ, trong một buổi nhóm nọ khi T.L. Osborn đang giảng, Đức Thánh Linh thì thầm với tôi, một ngày nào đó con sẽ phục vụ người này. Con sẽ làm việc cho tiến sĩ Osborn. Vì vậy, trong đầu tôi nghĩ rằng điều này xác chứng rằng tôi sẽ về cùng đội làm việc với ông, và trong tương lai tôi cũng sẽ bắt đầu chức vụ truyền giảng tin lành tương tự như vậy. Nhưng trong khi chờ đợi, thì chẳng có điều gì xảy ra, tôi vẫn cứ ở trong sa mạc. Chức vụ của gia đình Osborn có trụ sở chính đặt tại Tulsa nhưng họ thì sống ở Orlando. Thời gian trôi đi, tôi cảm thấy áp lực bên trong rằng phải xúc tiến chức vụ của mình nên tôi quyết định rằng mình phải chuyển đến Orlando để gần với gia đình Osborn hơn. Tôi có hai tư tưởng trong đầu của mình. Tư tưởng đầu tiên là T.L. Osborn sẽ nhận thấy một cách rõ ràng rằng tôi không còn phục vụ trong Hội Thánh nữa. Ông là một người rất chính trực. Tôi biết rất rõ là ông sẽ không bao giờ xúi tôi bỏ hội thánh rồi thuê tôi làm việc cho ông. Điều thứ hai đó là khi Lisa và tôi chuyển đến Orlando thì chúng tôi có thể dễ dàng tham gia vào chức vụ của họ. Một khi chuyển đến Florida, thật dễ dàng để ông có thể tiếp cận tôi. Tôi biết rõ rằng những điều này có hơi thái quá. Nhưng tôi đã quá hăng hái để "giúp” Chúa hướng tôi đến sự kêu gọi thực sự của tôi. Vì vậy, tôi hẹn mục sư của mình ở Dallas để cho ông biết rằng tôi sẽ thôi việc và chuyển đến Orlando. Sau đó, buổi tối trước đêm hẹn, ba vị mục sư ở ba thành phố khác nhau gọi điện cho tôi. Từng người, sau khi nghe về dự định của tôi vào ngày mai đều chỉ đặt một câu hỏi duy nhất, "Lisa có hoàn toàn đồng ý với anh không?” Cô ấy không hoàn toàn đồng ý. Có một vài lần cô nói với tôi, "John, em vẫn sẽ thuận phục theo sự dẫn dắt của anh, nhưng trong lòng em không thể nói rằng đây là điều đúng đắn để làm.” Tôi bỏ qua ý kiến của cô ấy. Tôi nghĩ, Lisa không nhìn thấy điều đó, và vì tôi là trụ cột của gia đình nên cô ấy phải làm theo tôi. Ôi suy nghĩ của tôi lúc đó thật ngây thơ và ngu ngốc biết bao. Tối hôm đó, khi tôi nhận cuộc gọi từ vị mục sư thứ ba, và ông cũng hỏi tôi câu tương tự như hai vị mục sư vừa rồi, một điều gì đó tan vỡ trong tôi. Mắt tôi được mở ra, và tôi thấy được rằng tôi đang cố gắng để giúp Chúa hoàn thành kế hoạch của Ngài thay vì để cho Ngài thực hiện nó. Ngày kế tiếp, Lisa và tôi gặp vị mục sư và vợ của ông. Tôi kể cho họ lý do của buổi hẹn nhưng sau ba cuộc gọi đêm hôm trước, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Họ đều rất nhã nhặn cho Lisa và tôi biết rằng họ vẫn muốn chúng tôi tiếp tục ở lại. Vị trí và chức vụ của tôi vẫn như cũ. Tôi cảm giác như gánh nặng được trút khỏi đôi vai của mình, và bây giờ tôi đã sẵn sàng để thấy Chúa hành động thay tôi. Tôi không hề biết rằng quá trình thanh tẩy của tôi vẫn chưa kết thúc. Một áp lực khác lại đến, và nó bắt đầu cũng ngay chính ngày hôm đó. Chỉ sáu tiếng sau cuộc hẹn với vị mục sư và vợ của ông, tôi đang ở nhà thay đồ để chuẩn bị chơi bóng rổ với một vài anh em cùng hầu việc trong Hội Thánh thì điện thoại kêu. Đó là nhà truyền giáo T.L.Osborn! Có thể nói tôi hoàn toàn bất ngờ. Sau cuộc gọi 90 phút, ông đề xuất cho Lisa và tôi một vị trí trong mục vụ của ông. Chúng tôi sẽ giúp đỡ Daisy và ông đi khắp nơi trên thế giới cùng với họ. Chúng tôi cũng sẽ tiên phong mở hội thánh ở Tulsa làm kiểu mẫu cho việc mở mang các hội thánh khác. Mục tiêu sau đó sẽ là xây dựng những hội thánh tương tự tại những nơi tổ chức truyền giáo lớn ở khắp nơi trên thế giới. Suốt cuộc gọi, tâm trí tôi cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ này, Ôi chao, Cha ơi, con biết rằng Ngài sẽ hành động, nhưng con hết sức ngạc nhiên vì nó quá nhanh chóng! Thật khó để gắn kết cả hai cảm xúc ngạc nhiên và thích thú mà tôi đã cùng một lúc kinh nghiệm trong khi nói chuyện điện thoại với T.L. Osborn.
Tôi chắc chắn rằng đây chính là lối thoát ra khỏi đồng vắng mà bấy lâu nay tôi chờ đợi. Tôi rất vui sướng và cảm giác như mình có thể nhảy tưng lên mái nhà. Sau khi gác máy, tôi bước ra ngoài để cảm tạ Chúa, nhưng tôi cảm thấy có điều ngập ngừng trong tâm linh của mình. Tôi cảm thấy mình không thoải mái, cảm giác này cứ dây dứt ở tận sâu trong lòng. Tôi tự nhủ, Không, Chúa ơi, không, không, không, Ngài không thể làm như thế được! Đây là điều Ngài đã hứa với con từ rất lâu rồi, là một ngày nào đó con sẽ làm việc cho
T.L.Osborn! Ngài không thể nói không với việc này được! Cảm giác ngăn trở đó không vơi đi. Tôi đã cố hết sức cầu nguyện để làm cho nó biến mất, cố gắng rũ bỏ cái cảm giác khó chịu đó ra khỏi mình. "Chúa ơi, xin cho con sự vui mừng trong việc này!” Tôi kêu cầu. Lisa cũng cảm thấy sự khó chịu day dứt nữa, mặc dù cô ấy cũng rất muốn làm việc cùng với gia đình Osborn. Cuối cùng, tôi lựa chọn hoàn toàn không tin rằng cảm giác ngập ngừng, day dứt này là đến từ Chúa (lại một bước đi thiếu chín chắn và thậm chí là rất nguy hiểm). Vì vậy, Lisa và tôi bay đến Oklahoma để nhận phỏng vấn, và dường như mọi thứ đến trùng khớp với nhau. T.L. và Daisy Orborn chính thức cho chúng tôi một vị trí và giới thiệu chúng tôi với các thành viên còn lại của đội làm việc trong bữa tiệc Giáng Sinh.
Chúng tôi quay trở lại Dallas và tôi nghỉ việc tại Hội Thánh. Nhưng cảm giác day dứt vẫn không đi khỏi. Tôi đã giành hàng giờ trong sự cầu nguyện nhưng nó vẫn không dễ dàng chút nào. Tôi cứ tiếp tục cầu nguyện lâu hơn để xua đuổi những cảm giác khó chịu này biến đi. Nhưng chẳng có điều gì thay đổi. Cuối cùng, tôi nói với Lisa, "Anh không biết điều gì đang xảy ra, nhưng có điều gì đó không ổn.” Cô đồng ý, "Em cũng cảm thấy điều gì đó không đúng.” Tôi gọi cho T.L. Osborn và nói cho ông biết cảm giác của mình. Ông nói, "Vậy tất cả chúng ta hãy cùng ngồi lại với nhau và nói về việc này.” Vì vậy chúng tôi bay đến Tulsa và sau cuộc gặp dài hai giờ đồng hồ, T.L. Osborn nói, "Chúng tôi giành cho các bạn vị trí này vì chúng tôi rất yêu quý các bạn và chúng tôi cũng biết rằng các bạn yêu quý chúng tôi. Nhưng chúng ta bắt đầu nghĩ rằng điều này có lẽ không đến từ nơi Chúa.” "Tôi cũng không hiểu,” tôi nói, "nhưng tôi nghĩ ông đúng.” Tôi thấy khó để tin những điều vừa nói ra khỏi miệng tôi. Tôi đã lấy hết mọi dũng khí để nói ra điều đó. Đó là ước mơ của tôi, được làm việc cho T.L.Osborn. Trong những năm đó, thói quen của tôi là dậy sớm vào mỗi buổi sáng và dành ra một tiếng rưỡi đến hai tiếng để cầu nguyện. Nhưng sau nỗi thất vọng liên quan đến người hùng của tôi là tiến sĩ Osborn, trong ít nhất hai tuần tôi rất hiếm khi cầu nguyện mỗi khi đi ra ngoài vào buổi sáng sớm. Tôi dường như chỉ có thể khóc mà thôi. Tất cả những điều tôi có thể làm đó là cố vượt qua sự vô tín đã xảy ra trong vài tháng vừa qua. Nỗi buồn thật không thể diễn tả được. Nó giống như thể tôi khóc thương cho một người thân vừa qua đời vậy. Sau hai tuần như vậy, tôi ra ngoài nhà, tìm nơi nào mà không ai có thể nghe tiếng la thét của tôi, "Tại sao?! Tại sao Ngài phải khiến con từ bỏ điều này? Sáu năm trước, Ngài phán với con và nói rằng con sẽ làm việc cho ông ấy. Tại sao?!” Tôi sẽ không bao giờ quên được điều Chúa đã nói với tôi: "Bởi vì Ta muốn con nhìn thấy là con đang hầu việc Ta hay hầu việc ước mơ đó.” Tôi sững sờ. Rồi Ngài lại phán, "Đó là lý do Ta muốn Áp-ra-ham đặt Y-sác làm của lễ thiêu trên bàn thờ, bởi vì Ta muốn thử xem tình yêu của Áp-ra-ham dành cho Ta có nhỏ hơn lời hứa mà Ta đã ban hay không. Điều đó chứng minh rằng, Áp-ra-ham đang hầu việc ước mơ, dùng Ta để đạt được ước mơ đó hay là hầu việc Ta và tin cậy sự chính trực của Ta trong việc làm thành ước mơ đó.” Điều Ngài phán dường như là câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi đã vật lộn trong suốt vài tuần vừa qua. Và lần đầu tiên trong suốt mười tám tháng, niềm vui sướng nổ bùng trong tâm linh tôi. Vào thời điểm đó, sự thể giống như là cuộc đời tôi được hồi xuân và tôi nhận thức được tôi được phước là dường nào. Tôi nhận ra rằng tôi đã cưới một người vợ tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng chúng tôi có một em bé thật xinh xắn. Tình yêu của tôi đối với vợ và con trai một lần nữa trở nên tươi mới. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đang ở trong một căn hộ mới chỉ cách 30 bước chân để đến một hồ bơi tuyệt đẹp, và chúng tôi trải qua những tháng ngày nắng ấm. Tôi đã không nhìn thấy những điều đó trước đây bởi vì tôi đã quá chú tâm vào việc bước vào chức vụ - là điều tôi nghĩ mình phải làm để Chúa vui lòng. Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra khi Chúa nói rằng tôi sẽ làm việc cho T.L.Osborn, thật ra tôi đã có vinh dự để phục vụ ông rất nhiều lần mỗi khi ông đến với hội thánh của chúng tôi ở Dallas. Nhưng bây giờ tôi không có công việc. Tôi quay lại hội thánh, hy vọng có cơ hội để có lại công việc cũ. Tôi nhớ nhìn người bạn của tôi, là một trong số những mục sư phụ tá và nói, "Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé khi nghĩ rằng tôi có thể bước qua cánh cửa đó”- đó chính xác là những điều tôi đã nói. Tôi đã nói với tất cả mọi người rằng tôi sẽ làm việc cho T.L. và Daisy Osborn. Mục sư của chúng tôi thậm chí đã thông báo trên bục giảng – mà bây giờ chẳng có điều gì xảy ra. Rốt cuộc hội thánh trao cho tôi một công việc bán thời gian. Tôi phục vụ ở đó trong hơn tám tháng nữa. Sau đó, điều mà Chúa đã chuẩn bị tôi - cho giai đoạn kế tiếp của sự kêu gọi của Ngài – đã xảy ra. Tôi được mời trở thành một thành viên của một trong những hội thánh tăng trưởng nhanh nhất tại Mỹ. Tôi sẽ là mục sư thanh niên của họ. Điều này xảy ra như một phép màu. Lisa và tôi đều biết rằng đó là cánh cửa của Chúa. Bây giờ tôi đã có đời sống mới và một khải tượng tươi mới bởi vì tôi là một chiếc bầu da cũ có thể đựng được rượu mới vì được chuẩn bị cho vị trí mới này.
John Bevere (Chúa Ơi Ngài Ở Đâu)