John Wesley đã viết "Hãy luôn luôn vui vẻ, một tình trạng hạnh phúc liên tục trong Đức Chúa Trời. Hãy cầu nguyện không thôi, đó là thành quả của hai hành động trên, đó là sự toàn thiện của Cơ đố nhân. Chúng ta không thể nhắm xa hơn và chúng ta cũng không thể mãn nguyện trong những gì kém hơn điều đó. Chúa đã đặt niềm vui ấy cũng như đã mang sự cứu chuộc. Chúng ta sung sướng trong tình thương của Chúa vì đã được cứu chuộc. Lời tạ ơn không thể tách rời lời cầu nguyện đích thực, nó được gắn liền một cách chặt chẽ.
Một người cầu nguyện liên tục, cho dù sống trong hạnh phúc hay đau khổ vẫn cứ ca ngợi Chúa không ngớt. Người ấy chúc tụng Chúa trong mọi sự, lúc thịnh vượng cũng như khi khốn khổ, vì người ấy xem việc đó như đến từ bàn tay của Chúa và đón nhận vì danh Ngài; người ấy không lựa chọn, không khước từ, không ưa chuộng, cũng không loại bỏ, tiêu chuẩn duy nhất là phù hợp với thánh ý của Chúa”.
Vui sống mãi trong Chúa, nhìn mọi hoàn cảnh từ nơi Ngài đến và cảm tạ đó là sự toàn thiện của một Cơ đốc nhân.
Không có gì là ngẫu nhiên trong chương trình của Chúa đối với cuộc sống chúng ta. Không có gì, hoàn toàn không có gì, kể cả những gì lạ thường, phi lý hay xấu xa có thể xảy ra, không có gì xảy ra ngoài sự ưng thuận của Đức Chúa Trời.
Một bà đã thuật cho tôi một câu chuyện lạ lùng tiêu biểu cho chân lý ấy.
Bà chỉ có một bàn tay khi sinh ra. khi bà bắt đầu hiểu bà khác trẻ em khác, bà luôn luôn choàng một chiếc khăn quàng cánh tay cụt để che dấu tật nguyền. Bà luôn luôn ý thức một cách đau đớn điều đó, và khi là thiếu nữ, bà hay uống rượu để quên đi sự đau khổ ấy.
Bà đã 56 tuổi khi viết thư cho tôi:
"Cách đây sáu tháng khi tôi đi thăm chị tôi, tôi được nghe một cuộn băng nói về sự ngợi khen Chúa trong mọi vấn đề hay mọi rủi ro của cuộc đời. Trong khi nghe ông tôi cảm tưởng như bị một trận đòn. Tôi ngã bệnh. Sau khi trong nhiều năm đã trách Chúa để cho tôi đau khổ, tôi không thể ca ngợi Chúa bây giờ. Lạy Chúa, con cám ơn Chúa đã giải thoát con khỏi những cơn nghiện rượu, nhưng con không thể cám ơn Chúa về điều con đau khổ.
Tuy thế, mặc dù tôi cố gắng, tôi cũng không thể xua đuổi khỏi tâm trí tôi sự cảm tạ Chúa. Nó theo dõi tôi đêm ngày. Cuối cùng tôi thét lên "Lạy Chúa, sao Chúa không để con an tâm? con đã làm hết sức cho Chúa, nhưng điều đó thì không thể được!” Nhưng không làm sao tôi tìm được sự bình an. Để chấm dứt, tôi nghe cuộn băng lại một lần nữa và lần này tôi ghi lại những điều mà tôi chưa chú ý đến: Ông đã nói là anh lính trẻ và cô vợ đã thú thất rằng không thể cám ơn Chúa về tấm thảm kịch đang đe dọa họ, nhưng sau cùng thử ngợi khen Chúa. mọi sự dường như trở nên dễ dàng. Lúc đó tôi gần như đồng ý để thử được an tâm. Tôi nói với Chúa rằng tôi cũng đồng ý để thử trong khi đó tôi cũng chắc rằng tôi không làm được. khi tôi nói lên lời ấy thì dường như gánh nặng tôi mang trên vai từ bao nhiêu năm bỗng rơi xuống. Tôi bắt đầu ngợi khen Chúa, nước mắt chảy dài, như trong Thi thiên có câu "Niềm vui thiên quốc tràn ngập tâm hồn tôi” Tôi hân hoan trong khi đó Chúa lại nói với tôi: "Hãy chờ đợi, ta chưa xong chuyện với con đâu”. Tôi sững người. Chúa còn đòi hỏi tôi điều gì nữa? Tôi vừa mới làm một việc hy sinh tột bực, tôi vừa cảm tạ Chúa về tật nguyền mà suốt cả đời tôi chán ghét ! nhưng tôi nghe một cách rõ ràng trong lòng tôi giờ này:
Bây giờ con đừng choàng khăn quanh cánh tay con nữa.
Trong một giây tôi cảm thấy chết điếng trong người.
Không, lạy Chúa, điều ấy quả sức con, đừng bắt con làm điều đó.
Cho đến khi nào con còn giấu tay con, con chưa thực sự biết ơn. Con cản thấy xấy hổ.
Lời oán trách đó làm tôi ứa lệ, nhưng phải công nhận điều đó đúng sự thật.
Con muốn thử, nhưng chính Chúa sẽ giúp con làm được điều đó.
Cơ hội đầu tiên đến khi tôi dự một cuộc họp. Tôi mặc quần áo, và một cách tự động, tôi định lấy chiếc khăn quàng. Tức khắc tôi nghe lời nhắc nhở” "Không! không, chớ lấy cái đó:
Lạy Chúa, con đồng ý, con muốn ra đi mà không có chiếc khăn, nhưng con không hứa là không trở về tìm nó.
Lần đầu tiên trong đời, tôi rời nhà mà không có chiếc khăn che đậy cánh tay cụt. Khi vừa đóng cửa nhà, mọi xấu hổ, mọi lúng túng hay mặc cảm biến mất. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nghiệm thế nào là tự do đích thực. Tôi hiểu rằng Chúa yêu mến tôi với con nguời của tôi”.
Chúa đã đặt để mọi hoàn cảnh trong cuộc sống với ý định để chúng ta tham gia vào sự thực hiện chương trình đầy tình thương của Ngài đối với chúng ta. Chúa đã để bà ấy sinh ra có một bàn tay vì Chúa thương bà. Chúa đã để cho Satan giày vò Gióp bởi vì Chúa thương ông. Chúa đã để Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá vì thương con Ngài và chúng ta. Đức Chúa Trời đã để cho quyền lực sự dữ có vẻ chiến thắng bề ngoài, theo cái nhìn của chúng ta, nhưng thật sự kế hoạch hoàn hảo của Chúa hoàn tất ngay trong điều ấy để Cứu chuộc thế gian.
Merlin R.Carothers (Quyền Năng Của Sự Cảm Tạ Chúa)