Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 188

Mùa Giáng Sinh, Nói Chuyện... Thờ Phượng

Kinh thánh: Giê-rê-mi 29: 13; Ma-thi-ơ 2: 1 – 12; Lu-ca 2: 1 – 20; Giăng 1: 12 (*)

Kính chào quý độc giả,

Mùa Giáng sinh năm 2020 đang về với nhân loại ở khắp mọi nơi trên thế giới nầy.

Giáng sinh, ngày hôm nay có thể nói là một Lễ mang tầm vóc toàn cầu, vì không ai là không biết đến Lễ Giáng sinh.

Lễ Giáng sinh là Lễ kỷ niệm sự vào đời của Chúa Giê-xu cách đây 2020 năm để cứu con người ra khỏi tội lỗi.

Cách đây 2020 năm, vào một đêm lạnh tại tiểu thôn cô quạnh Bết-lê-hem, Chúa Cứu Thế Giê-xu đã vào đời qua trinh nữ Ma-ri tại nơi chuồng chiên máng cỏ đơn sơ nghèo hèn.

Sử gia kiêm văn sĩ Lu-ca đã ghi lại câu chuyện Giáng sinh mầu nhiệm đó như sau:

Lúc ấy, Sê-sa Au-gút-tơ ra chiếu chỉ phải lập sổ dân trong cả thiên hạ. Việc lập sổ dân nầy là trước hết, và nhằm khi Qui-ri-ni-u làm quan tổng đốc xứ Sy-ri. Ai nấy đều đến thành mình khai tên vào sổ. Vì Giô-sép là dòng dõi nhà Đa-vít, cho nên cũng từ thành Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê, lên thành Đa-vít, gọi là Bết-lê-hem, xứ Giu-đê, để khai vào sổ tên mình và tên Ma-ri, là người đã hứa gả cho mình đang có thai. Đang khi hai người ở nơi đó, thì ngày sanh đẻ của Ma-ri đã đến. Người sanh con trai đầu lòng, lấy khăn bọc con mình, đặt nằm trong máng cỏ, vì nhà quán không có đủ chỗ ở. Vả, cũng trong miền đó, có mấy kẻ chăn chiên trú ngoài đồng, thức đêm canh giữ bầy chiên. Một thiên sứ của Chúa đến gần họ, và sự vinh hiển của Chúa chói lòa xung quanh, họ rất sợ hãi. Thiên sứ bèn phán rằng: Đừng sợ chi; vì nầy, ta báo cho các ngươi một Tin Lành, sẽ làm một sự vui mừng lớn cho muôn dân; ấy là hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu thế, là Christ, là Chúa. Nầy là dấu cho các ngươi nhìn nhận Ngài: Các ngươi sẽ gặp một con trẻ bọc bằng khăn, nằm trong máng cỏ. Bỗng chúc có muôn vàn thiên binh với thiên sứ đó ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao, Bình an dưới đất, ân trạch cho loài người! Sau khi các thiên sứ lìa họ lên trời rồi, bọn chăn nói với nhau rằng: Chúng ta hãy tới thành Bết-lê-hem, xem việc đã xảy đến mà Chúa cho chúng ta hay. Vậy, họ vội vàng đi đến đó, thấy Ma-ri, Giô-sép, và thấy con trẻ đang nằm trong máng cỏ. Đã thấy vậy, họ bèn thuật lại những lời thiên sứ nói về con trẻ đó. Ai nấy nghe chuyện bọn chăn chiên nói, đều lấy làm lạ. Còn Ma-ri thì ghi nhớ mọi lời ấy và suy nghĩ trong lòng. Bọn chăn chiên trở về, làm sáng danh và ngợi khen Đức Chúa Trời về mọi điều mình đã nghe và thấy y như lời đã bảo trước cùng mình.” (Trích Kinh thánh, sách Lu-ca, chương 2, câu 1 – 20)

Từ đêm Giáng sinh đầu tiên đó, chỉ có mấy anh chăn chiên được tin báo để đến chiêm ngưỡng sự kiện không tiền khoáng hậu trong lịch sử con người, đó là sự kiện “Trời trở nên người”, đến ngày hôm nay là hơn hai ngàn năm đã qua rồi. Và Giáng sinh từ lâu đã trở thành ngày Lễ mang tầm vóc toàn cầu. Cả nhân loại trên thế giới nầy đều biết đến sự kiện Chúa giáng sinh, đều vui đón mùa Giáng sinh với nhau trong tình yêu thương.

Ngay trong đêm Giáng sinh đầu tiên cách đây hơn hai ngàn năm, các anh chăn chiên là những người được thiên sư mách bảo và ra dấu hiệu rõ ràng cho họ đi tìm kiếm Hài nhi Thánh đầu tiên. Họ đã đi đến nơi với một tấm lòng hăng hái, vui mừng và gặp được Đấng Cứu Thế trong hình hài một Con trẻ đang nằm trong máng cỏ. Họ chiêm ngưỡng Hài nhi Thánh và thuật lại cho người khác những lời thiên sứ đã nói với họ về Con trẻ Giê-xu. Sau đó, họ trở về với công việc chăn chiên thường ngày của mình và làm sáng danh cũng như ngợi khen Đức Chúa Trời.

Có thể nói các anh chăn chiên trong đêm Giáng sinh đầu tiên là những người đã có tấm lòng thờ phượng Chúa giáng sinh đầu tiên.

Thờ phượng Chúa phải là việc làm được quan tâm hàng đầu trong đời sống của một con người. Các anh chăn chiên đã bỏ bầy chiên mình lại trong cánh đồng để vội vàng đi tìm kiếm Chúa giáng sinh.

Các anh chăn chiên đến nơi, thấy nhiều người, nhiều điều như thấy Ma-ri, thấy Giô-sép, thấy Con trẻ, thấy máng cỏ... nhưng các anh chỉ thuật lại cho người khác về những gì mà thiên sứ đã nói về Con trẻ mà thôi, không nói gì khác hơn điều quan trọng nhất đó.

Nói đến thờ phượng là phải nói đến đối tượng thờ phượng. Đối tượng để con người hướng đến trong sự thờ phượng không ai khác hơn, không điều chi khác hơn là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngài mới là Đấng đáng để con người tôn thờ chứ không phải một ai khác. Đó là điều mà các anh chăn chiên đã làm năm xưa, và đó cũng phải là điều con người chúng ta cần làm trải qua mọi thời đại vậy.

Thờ phượng đúng nghĩa, không chỉ có thái độ đúng, đối tượng đúng, mà còn phải có một đời sống thờ phượng nữa. Sau khi các anh chăn chiên trở về lại công việc hằng ngày của mình, các anh tiếp tục có một đời sống làm sáng danh Chúa và ngợi khen Ngài.

Cứ tưởng các anh chăn chiên theo thế thường là hạng người tầm thường trong xã hội, không đáng để ý, không có gì nơi họ đáng để chúng ta quan tâm, học hỏi cả. Ấy thế mà, trong câu chuyện Giáng sinh đầu tiên, các anh đã để lại một tấm gương thờ phượng đáng cho chúng ta học hỏi biết bao!

Tạ ơn Đức Chúa Trời đã ban cho các anh có một tấm lòng thờ phượng Chúa đáng quý như thế!

Hãy đến với Chúa Giê-xu và thờ phượng Ngài như các anh chăn chiên cách đây hơn hai ngàn năm, tin chắc rằng đời sống của bạn và tôi sẽ được phước từ Hài nhi Thánh ban cho chẳng sai!

...

Sau khi, Chúa Giê-xu đã sanh một thời gian rồi, Kinh thánh có ghi lại sự việc có mấy thầy bác sĩ tìm kiếm Hài nhi Thánh để thờ phượng.

Sứ đồ Ma-thi-ơ chép lại như sau:

Khi Đức Chúa Giê-xu đã sanh tại thành Bết-lê-hem, xứ Giu-đê, đang đời vua Hê-rốt, có mấy thầy bác sĩ ở đông phương đến thành Giê-ru-sa-lem, mà hỏi rằng: Vua dân Giu-đa mới sanh tại đâu? Vì chúng ta đã thấy ngôi sao Ngài bên đông phương, nên đến đặng thờ lạy Ngài. Nghe tin ấy, vua Hê-rốt cùng cả thành Giê-ru-sa-lem đều bối rối. Vua bèn nhóm các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo trong dân lại mà tra hỏi rằng Đấng Christ phải sanh tại đâu. Tâu rằng: Tại Bết-lê-hem, xứ Giu-đê; vì có lời của đấng tiên tri chép như vầy: Hỡi Bết-lê-hem, đất Giu-đa! Thật ngươi chẳng phải kém gì các thành lớn của xứ Giu-đa đâu, Vì từ ngươi sẽ ra một tướng, Là Đấng chăn dân Y-sơ-ra-ên, tức dân ta. Vua Hê-rốt bèn vời mấy thầy bác sĩ cách kín nhiệm, mà hỏi kỹ càng về ngôi sao đã hiện ra khi nào. Rồi vua sai mấy thầy đó đến thành Bết-lê-hem, và dặn rằng: Các ngươi hãy đi, hỏi thăm cho chắc về tích con trẻ đó; khi tìm được rồi, hãy cho ta biết, đặng ta cũng đến mà thờ lạy Ngài. Mấy thầy nghe vua phán xong, liền đi. Kìa, ngôi sao mà họ đã thấy bên đông phương, đi trước mặt cho đến chừng ngay trên chỗ con trẻ ở mới dừng lại. Mấy thầy thấy ngôi sao, mừng rỡ quá bội. Khi vào đến nhà, thấy con trẻ cùng Ma-ri, mẹ Ngài, thì sấp mình xuống mà thờ lạy Ngài; rồi bày của quí ra, dâng cho Ngài những lễ vật, là vàng, nhũ hương, và một dược. Kế đó, trong giấc chiêm bao, mấy thầy được Đức Chúa Trời mách bảo đừng trở lại nơi vua Hê-rốt; nên họ đi đường khác mà về xứ mình.” (Trích Kinh thánh, sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 1 – 12)

Câu chuyện cho thấy các thầy bác sĩ (hay còn gọi là các nhà thông thái) đã đến thành Giê-ru-sa-lem là thủ đô của xứ Giu-đê thời bấy giờ theo ánh sao dẫn đường, với mục đích là để thờ phượng Chúa Giê-xu.

Họ đến từ xứ đông phương so với nước Giu-đê, Kinh thánh không nói rõ, nên chúng ta chỉ có thể phỏng đoán có thể là nước Ba-Tư (I-ran ngày nay). Có thể thôi, chứ không ai biết chắc. Và nếu vậy, thì họ phải vượt qua một chặng đường khá dài, án chừng năm trăm dặm (chừng tám trăm cây số) để đến Giê-ru-sa-lem tìm thờ Chúa. Một chặng đường rất xa vào thời xa xưa, vì chưa có đường đi tốt như bây giờ, và phương tiện đi lại chỉ có thể là ngựa, hoặc đi bộ mà thôi. Nhưng đường xa thì mặc đường xa. Một khi con người đã có tấm lòng tìm kiếm Chúa để thờ phượng rồi, thì vấn đề gần xa không còn là một trở ngại nữa.

Nhà văn Nguyễn Bá Học của Việt Nam ta đã có câu nói để đời về sự vượt khó như sau:

“Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông”

Với tấm lòng khao khát tìm kiếm Chúa để thờ phượng, các nhà thông thái nầy đã không ngại đường đi xa xôi, khó khăn, vất vả... Họ vượt qua tất cả mọi trở ngại, tìm kiếm Ngài cho bằng được để tôn thờ.

Vua Hê-rốt cùng các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo ở cách nơi Chúa Giê-xu sinh ra chỉ chừng năm dặm thôi (độ tám cây số), nhưng họ không hề mảy may biết đến, cho đến khi các nhà thông thái đến hỏi, thì họ mới tra lại sử sách, và được biết rằng Vua dân Giu-đa mới sanh tại Bết-lê-hem, xứ Giu-đê. Và khi biết rồi, cũng chẳng ai màn đến chuyện đến Bết-lê-hem để tìm kiếm và tôn thờ Ngài cả. Chỉ có vua Hê-rốt là... muốn tìm kiếm Chúa, nhưng trớ trêu thay, không phải để thờ lạy Ngài như ông nói, mà bèn là để tiêu diệt Ngài, vì ông sợ Chúa Giê-xu sẽ... đe dọa đến sự tồn vong của ngôi vua của ông.

Hê-rốt đại đế thật là một ông vua tham quyền và độc ác, đáng nguyền rủa. Chính ông sau đó, khi các nhà thông thái không trở lại để báo tin cho ông biết về chỗ Chúa Giê-xu sinh ra, nên ông đã tức giận và cho giết hết thảy các bé trai từ hai tuổi trở xuống trong thành Bết-lê-hem và cả địa hạt đó nữa (Sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 16).

Người Quảng Nam ta có câu ca khá thú vị: “Dầu xa chỗ ngõ cũng xa. Dầu gần Vĩnh Điện, La Qua cũng gần.”

Khi không có lòng tìm kiếm thờ phượng Chúa, thì dù Ngài có sanh ngay tại thủ đô Giê-ru-sa-lem đi nữa, thì chắc người ta cũng không quan tâm tìm kiếm Ngài. Người ta cũng sẽ dửng dưng với Ngài thôi.

Nhưng khi một người đã có tấm lòng tìm kiếm thờ phượng Ngài, thì dù cho có vượt cả ngàn cây số, người ta cũng sẽ quyết tâm tìm đến cho bằng được để tôn thờ.

Các nhà thông thái ngày xưa là những con người như thế.

Khi đọc câu chuyện các nhà thông thái tìm thờ Chúa, tôi đặc biệt chú ý đến câu Kinh thánh nầy: “Khi vào đến nhà, thấy con trẻ cùng Ma-ri, mẹ Ngài, thì sấp mình xuống mà thờ lạy Ngài; rồi bày của quí ra, dâng cho Ngài những lễ vật, là vàng, nhũ hương, và một dược.” (Sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 11)

Thái độ khiêm nhường của họ khi gặp Chúa Giê-xu là “sấp mình xuống” trước Ngài. Một hành động bày tỏ sự khiêm nhu, thành kính đúng đắn trước Đấng Tạo Hóa tối cao, trước Chúa Cứu Thế của nhân loại.

Một điều nữa trong hành động thờ phượng Chúa của các nhà thông thái, ấy là họ đã chuẩn bị sẵn những lễ vật quý từ trước ở nhà, và mang theo để cung kính dâng lên cho Ngài. Điều đó cũng cho thấy tấm lòng yêu mến Chúa chân thành của họ.

...

Mùa Giáng sinh đến, bạn đã có tấm lòng khao khát tìm kiếm Chúa để thờ phượng như các nhà thông thái trong Lễ Giáng sinh đầu tiên năm xưa không?

Mùa Giáng sinh đến, bạn có thái độ khiêm nhu hạ mình xuống trước Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế để tôn thờ như các nhà thông thái năm xưa chưa?

Mùa Giáng sinh đến, bạn có muốn dâng cho Ngài tấm lòng của mình để thờ phượng Chúa không? Và bạn có dành cho Ngài những gì quý báu nhất từ tấm lòng thành kính của mình cho Đấng Cứu Thế như các nhà thông thái thuở xưa chăng?

Lời Kinh thánh chép: “Các ngươi sẽ tìm ta, và gặp được khi các ngươi tìm kiếm ta hết lòng.” (Sách Giê-rê-mi, chương 29, câu 13)

Bao nhiêu mùa Giáng sinh đã qua, bạn đã có tấm lòng tìm kiếm Chúa Cứu Thế để tôn thờ Chúa? Bạn có hết lòng tìm kiếm Ngài chưa?

Nếu bạn đã có lòng và đã hết lòng tìm kiếm Ngài, thì chắc chắn bạn sẽ gặp được Ngài và tôn thờ Ngài như lời Ngài đã phán.

Nếu bạn chỉ đón Giáng sinh như một lễ hội để vui chơi với mọi người mà thôi, thì mùa Giáng sinh qua đi, bạn sẽ trở lại với những sự buồn bã, chán chường vốn có của cuộc đời nhiều nước mắt hơn niềm vui ở thế gian tạm bợ. Giáng sinh sẽ không có ý nghĩa gì cho cuộc đời bạn cả.

Bạn có biết vì sao các anh chăn chiên cũng như các nhà thông thái khao khát, hết lòng tìm kiếm tôn thờ Hài nhi Thánh không?

Vì họ được Đức Chúa Trời cho họ nhận biết “Hài nhi Thánh” chính là Đấng Tạo Hoa thành người, chính là Thượng Đế thành nhục thể để cứu con người ra khỏi tội, ra khỏi bàn tay của Sa-tan. Họ tin điều Kinh thánh phán và họ đã tìm kiếm Chúa để thờ phượng.

Ngày hôm nay, bạn đang tin vào điều gì? Bạn đang tôn thờ ai trong đời sống mình?

Lời Kinh thánh là lời đáng tin duy nhất cho con người chúng ta, vì đó là lời của Đức Chúa Trời dành cho con người, để con người nhận biết được con đường cứu rỗi duy nhất cho họ là qua việc bằng lòng tin nhận và tôn thờ Chúa Giê-xu.

Sứ đồ Giăng đã khẳng định: “Nhưng hễ ai đã nhận Ngài (Chúa Giê-xu), thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài (Chúa Giê-xu)” (Sách Giăng, chương 1, câu 12)

Chúa Giê-xu chính là đối tượng đáng tôn thờ duy nhất cho con người chúng ta, bởi Ngài chính là Đấng Tạo Hóa thành người để cứu con người ra khỏi tội. Và mọi đối tượng khác, ngoài Chúa Giê-xu, không xứng đáng để chúng ta thờ phượng, vì tất cả đều là con người tội lỗi, tất cả chỉ là những thần hư không, tất cả đều là loài thọ tạo, không phải là Đấng Tạo Hóa để con người thờ phượng.

Hãy nhớ con người không phải là đối tượng để chúng ta thờ phượng.

Nếu bạn đang tôn một con người nào đó lên để thờ là bạn đang mắc tội với Ông Trời vậy. Và tội đó là một tội không được tha thứ và phải bị đoán phạt trong tương lai.

Chỉ Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa mới là đối tượng đáng thờ phượng duy nhất cho con người chúng ta mà thôi!

Đó là điều bạn cần biết, cần nhớ, và cần làm ngay khi còn sống trên trần gian nầy.

Tôi tạ ơn Chúa, vì đã cho tôi biết đến Ngài để tin nhận và thờ phượng trong bao nhiêu năm đã qua. Và tôi cảm nhận một cuộc đời đầy phước hạnh và ý nghĩa khi được thờ phượng và phục vụ Ngài.

Với tôi, không còn phước hạnh nào lớn hơn thế!

Mùa Giáng sinh nầy, bạn đã thờ phượng Chúa Giê-xu chưa?

Nếu chưa, thì hôm nay chính là cơ hội tốt nhất dành cho bạn để đến với Chúa Giê-xu và tôn thờ Ngài làm Chúa, làm Chủ cuộc đời.

Chúa đã vào đời hơn hai ngàn năm qua rồi.

Mong mùa Giáng sinh nầy, bạn sẽ mở lòng ra đón Chúa vào lòng mình, hầu kinh nghiệm một cuộc đời phước hạnh và ý nghĩa mà trước đó bạn chưa từng kinh nghiệm bao giờ.

Mong chờ bạn lắm thay!

Kính chúc quý độc giả một mua Giáng sinh tràn đầy niềm vui từ Chúa Cứu Thế ban cho và một năm mới bình an, thỏa nguyện.

California, mùa Giáng sinh 2020.

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu.

(*): Những câu Kinh thánh trong bài viết nầy là trích từ Kinh thánh Bản Truyền Thống (BTT)

(**): Sau khi đọc bài viết nầy, nếu quý vị là những người chưa tin nhận Chúa Giê-xu, được cảm động để tin nhận Ngài, thì xin mời bạn bấm vào phần “Lời cầu nguyện tin Chúa” có để sẵn trong trang web nầy và lặp lại theo lời cầu nguyện đó với lòng thành tâm, là bạn trở nên con cái của Đức Chúa Trời.

Rất hân hạnh được đón tiếp bạn vào trong đại gia đình của Đức Chúa Trời để cùng thờ phượng Chúa với chúng tôi và hưởng niềm vui của người được cứu.