Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 319

Chuyện... Lính

Kinh Thánh: Ê-phê-sô 6: 11-18; II Ti-mô-thê 2: 3, 4

Như chúng ta đều biết, bất cứ quốc gia nào cũng đều có binh lính để bảo vệ quốc gia của mình khỏi mọi sự đe dọa và tấn công của kẻ thù.

Trong lịch sử thế giới, đã từng có những quốc gia có binh lính rất hùng mạnh, như binh lính của các đế quốc A-si-ri, Ba-bi-lôn, Hy-lạp, La-mã đã từng đánh Đông, dẹp Bắc... Những đế quốc đã từng một thời vang bóng, đến nổi ngày nay, khi nói đến các đế quốc đó, nhiều người đều biết đến tiếng tăm của họ.

Ngày nay, một trong những nước có binh lính thiện chiến nhất thế giới, đó là nước Mỹ.

Nước Mỹ có tổng cộng chừng 13.398 máy bay, với 5.760 trực thăng, nhiều nhất thế giới. Ngân sách quốc phòng của Mỹ cũng lớn nhất, với hơn 761 tỷ đô-la. Mỹ có hơn 1 triệu binh lính đang ở trong quân đội. Đông thứ ba sau Trung Quốc là 2 triệu và Ấn Độ là 1, 2 triệu.

Thế giới chúng ta đang sống đã trải qua 2 cuộc chiến tranh thế giới, đó là Chiến Tranh Thế Giới Thứ Nhứt (1914-1918), và Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai (1939-1945) làm tổn thương hàng triệu sinh mạng con người, trong đó có nhiều người lính, và hao tốn không biết bao nhiêu là tiền bạc và của cải.

Nhân loại cũng đang nơm nớp lo sợ về nguy cơ sẽ xảy ra Chiến Tranh Thế Giới Thứ Ba.

Kinh Thánh đề cập đến một trận chiến của mọi trận chiến sẽ xảy ra tại Do-thái với sự đối đầu của quân đội Do-thái và đội quân của các vua đến từ Đông phương, mà Kinh Thánh gọi tên trận chiến đó là Ha-ma-ghê-đôn (Sách Khải Huyền, chương 16, câu 16). Chắc chắn đây sẽ là trận chiến kinh khủng nhất của mọi thời đại, và sẽ có vô số binh lính cũng như người dân bị chết trong trận chiến cuối cùng nầy.

...

Nói đến chuyện... lính, tôi nhớ đến chuyện... đời lính của tôi.

Cách đây hơn bốn chục năm, vào tháng 8/ 1979, vừa tốt nghiệp lớp 12, đi thi Đại Học, chưa kịp nhận giấy báo kết quả, tôi phải rủ bỏ áo thư sinh, theo lệnh của nhà cầm quyền, lên đường tòng quân nhập ngũ. Sau chưa đầy ba tháng quân trường, chúng tôi được đưa vào Sài Gòn, và lên máy bay... xuất ngoại sang Kam-pu-chia.

Khi hạ cánh xuống sân bay Siêm-riệp, chúng tôi mới hay rằng, mình “được” đưa sang đây để làm ... “nghĩa vụ quốc tế”. Và chúng tôi được gọi bằng cái tên thật kêu là “Quân tình nguyện Việt Nam làm nghĩa vụ quốc tế”.

Từ một chàng thư sinh áo trắng hồn nhiên, ngây thơ, “chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì” (Xuân Diệu), đột ngột chuyển sang làm lính chiến đấu tận bên núi rừng Kam-pu-chia xa xôi, tôi cảm thấy lòng đầy bỡ ngỡ và lo lắng vô cùng. Nhưng rồi, cuộc sống của người lính chiến, ngày ngày đối diện với kẻ thù, đối diện với sự sống và cái chết, đã hun đúc nên trong tôi lòng can đảm, gan dạ, để có thể sẵn sàng đối đầu với mọi tình huống khó khăn, thách thức của đời lính.

Nơi đóng quân của đơn vị chúng tôi là ở những vùng núi rừng của xứ sở Kam-pu-chia đầy chùa tháp. Ngoài những ngày đi bám địch, do thám tình hình kẻ thù với những tình huống gay cấn đến nghẹt thở; để rồi sau đó dẫn bộ binh đi đánh, tiêu diệt kẻ thù; thì chúng tôi nghỉ ngơi tại doanh trại, ngay giữa rừng sâu đầy tiếng chim kêu, vượn hú. Những lúc nghỉ ngơi như thế, anh em lính chiến chúng tôi thường làm những... ca sĩ không tên, ôm đàn Guitar hát những bản nhạc vàng có tên và nổi tiếng, ai cũng biết, như “Tình Thư Của Lính”, “Nỗi Lòng Người Đi”, “Ngày Nào Biết Tương Tư”, “Một Mai Giã Từ Vũ Khí”, “Nó”... cho vơi đi những nỗi nhớ niềm thương về gia đình, về người yêu...

Nhà Thơ Vương Hàn (Trung Quốc) có câu thơ: “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi” (Nghĩa là, xưa nay mấy người đi lính mà trở về). Thật đúng như thế! Rất nhiều đồng đội chúng tôi sau một thời gian làm lính nơi núi rừng xứ lạ nầy, đã phải bỏ mình nơi rừng sâu núi thẳm, khi tuổi thanh xuân còn phơi phới. Cho đến bây giờ, sau gần nửa thế kỷ trôi qua, tôi cũng còn nhớ như in những gương mặt thân yêu của những đồng đội đã ngã xuống nơi sa trường. Thật thương họ biết bao nhiêu!

Cảm tạ Chúa đã thương xót tôi, và cho tôi được bình yên, vẹn toàn thân thể để trở về sau gần năm năm làm lính chiến đấu nơi xứ người. Đó quả là một ơn phước lớn mà Chúa đã dành cho tôi.

Giã từ vũ khí, trở về quê hương, sau một thời gian đi học sư phạm, tôi trở thành thầy giáo dạy học sinh tại quê nhà trong vòng 6 năm trời. Sau đó, tôi được Chúa kêu gọi, đi học Kinh Thánh, bước vào chức vụ hầu việc Ngài trọn thời gian, kể từ năm 1992 cho đến ngày hôm nay.

Giã từ đời lính thế gian, tôi... làm lính Thiên Đàng, rời bỏ vũ khí bằng sắt thép, tôi... cầm gươm Thánh Linh là lời Đức Chúa Trời để chiến đấu chống kẻ thù vô hình là ma quỷ, một kẻ thù nguy hiểm nhất mọi thời đại.

...

Kinh Thánh nói về... người lính Thiên Đàng như sau: “Hãy cùng ta chịu khổ như một người lính giỏi của Đức Chúa Giê-su Christ. Khi một người đi ra trận, thì chẳng còn lấy việc đời lụy mình, làm vậy đặng đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình.” (Sách Ti-mô-thê thứ nhì, chương 2, câu 3, 4)

Đặc điểm của người lính giỏi là phải có tinh thần chịu khổ, và làm đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình.

Trong quân đội, người ta có câu “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu”, nghĩa là nếu anh chịu khó tập luyện nơi thao trường, thì khi ra chiến trường chiến đấu với kẻ thù, thì anh sẽ dễ chiến thắng hơn, và sẽ giảm thiểu đi sự hy sinh, mất mát.

Người chiêu mộ chúng ta... làm lính Thiên Đàng chính là Chúa Giê-su. Khi chúng ta làm lính Thiên Đàng, thì chúng ta phải biết làm đẹp lòng Đấng đã chiêu mộ chúng ta là Đức Chúa Giê-su, chứ không phải làm đẹp lòng ai khác.

Đó là hai đặc điểm không thể thiếu của... người lính Thiên Đàng.

Người lính Thiên Đàng cũng như người lính trần gian là phải được trang bị vũ khí đầy đủ để chiến đấu.

Vũ khí của người lính Thiên Đàng được Kinh Thánh cho biết: “Hãy mang lấy mọi khí giới của Đức Chúa Trời, để được đứng vững mà địch mưu kế của ma quỉ. Vì chúng ta đánh trận, chẳng phải cùng thịt và huyết, bèn là cùng chủ quyền, cùng thế lực, cùng vua chúa của thế gian mờ tối nầy, cùng các thần dữ ở các miền trên trời vậy... Vậy, hãy đứng vững, lấy lẽ thật làm dây nịt lưng, mặc lấy áo giáp bằng sự công bình, dùng sự sẵn sàng của Tin lành bình an mà làm giày dép. Lại phải lấy thêm đức tin làm thuẫn, nhờ đó anh em có thể dập tắt được các tên lửa của kẻ dữ. Cũng hãy lấy sự cứu chuộc làm mão trụ, và cầm gươm của Đức Thánh Linh, là lời Đức Chúa Trời. Hãy nhờ Đức Thánh Linh, thường thường làm đủ mọi thứ cầu nguyện và nài xin. Hãy dùng sự bền đỗ trọn vẹn mà tỉnh thức về điều đó, và cầu nguyện cho hết thảy các thánh đồ...” (Sách Ê-phê-sô , chương 6, câu 11, 12, và câu 14-18)

Người lính Thiên Đàng phải được trang bị nịt lưng bằng lẽ thật (tức lời Chúa), vì ma quỷ là kẻ nói dối và là cha của kẻ nói dối; cho nên chỉ có lẽ thật mới chiến thắng được sự dối trá mà thôi.

Áo giáp là vũ khí để bảo vệ những cơ quan quan trọng của người lính Thiên Đàng khỏi những tổn thương, nếu không thì dễ bị kẻ thù tấn công, dẫn đến tử vong.

Vũ khí thứ ba là trang bị giày dép bằng Tin Lành bình an, vì Satan luôn đặt để nhiều chướng ngại vật trên đường đi để ngăn cản sự truyền giảng Tin Lành của người lính Thiên Đàng. Khi có giày dép là Tin Lành bình an rồi, thì chúng ta sẽ không còn lo sợ những chướng ngại vật trên đường rao giảng Tin Lành nữa.

Thuẫn của đức tin là khí giới không thể thiếu của người lính Thiên Đàng, vì nó sẽ làm cho việc Satan gieo những nghi ngờ về sự thành tín của Chúa và Lời Chúa trong ta trở nên vô dụng.

Mũ cứu chuộc là vũ khí hữu hiệu để bảo vệ cái đầu của người lính Thiên Đàng, gìn giữ chi thể quan trọng nhất của thân thể, là nơi ma quỷ chú ý đến nhiều nhất, để làm cho tâm trí chúng ta bị phân tâm, nghi ngờ.

Người lính Thiên Đàng phải có vũ khí là gươm của Thánh Linh để tấn công và chiến thắng kẻ thù. Còn nhớ khi Chúa Giê-su bị cám dỗ trong sa mạc, Ngài đã dùng vũ khí nầy để khuất phục Satan.

Cầu nguyện là một vũ khí làm cho người lính Thiên Đàng được mạnh mẽ. Không trang bị vũ khí cầu nguyện, thì người lính Thiên Đàng sẽ không có sức mạnh để chiến đấu và chiến thắng được kẻ thù.

...

Nếu bạn được mệnh danh là người lính Thiên Đàng thì bạn phải được trang bị đầy đủ những thứ khí giới lạ lùng đó, để chiến đấu chống lại kẻ thù vô hình là ma quỷ, và mới có thể chiến thắng nó được.

Để kết thúc bài viết nầy, xin gởi đến bạn đọc gần xa bài thơ “Làm Lính Thiên Đàng” của Bình Tú Ngọc để cùng khích lệ nhau trong trận chiến chống kẻ thù chung của chúng ta là ma quỷ:

Một thời làm lính tận xứ Kam(1)
Biên giới rừng sâu máy bộ đàm(2)
Đêm ngày sống chết nào ai biết
Vẫn cứ Gui-ta với nhạc vàng(3)...

Sống giữa núi rừng thật chơi vơi
Hôm nay còn ngắm lá vàng rơi
Ngày mai ra trận cùng đánh địch
Có biết rằng ai sẽ lìa đời?...

Cuộc đời lính chiến ai biết đâu
Sống chết, mất còn tính từng ngày
Hôm nay còn sống, mai đã khuất
Thương sao đời lính giữa rừng sâu...

Năm năm làm lính được trở về(4)
Thân thể vẹn toàn ngày về quê
Cúi đầu cảm tạ ơn Thượng Đế
Đã giữ gìn con thật tuyệt ghê...

Nay con làm lính Chúa Giê-su(5)
Cầm gươm lời Chúa diệt kẻ thù(6)
Sa-tan là kẻ cướp, hủy diệt(7)
Chống lại Nước Trời mãi muôn thu...

Có hai thế lực ở thế gian
Một là Thượng Đế, hai Sa-tan
Nếu bạn không thuộc về Thượng Đế
Là thuộc Sa-tan rất rõ ràng...

Mời bạn đến với Đức Chúa Trời
Cùng nhau thờ phượng Chúa Ba Ngôi
Không còn sợ hãi Sa-tan nữa
Làm lính Thiên Đàng hưởng phước thôi!

Bình Tú Ngọc

Cầu xin Chúa cho mỗi một chúng ta đều là những người lính Thiên Đàng, người lính giỏi của Đức Chúa Giê-su Christ, để góp phần chiến đấu cho vương quốc của Chúa và đem chiến thắng về cho Ngài. A men!

California, Tháng 8/ 2023!

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu

(1): Xứ Kam: Tức Đất nước Kam-pu-chia (Combodia)

(2): Máy bộ đàm: Máy truyền tin của đơn vị Truyền Tin trong Quân đội

(3): Những người lính chiến giữa rừng sâu như chúng tôi thời đó, hầu như ai cũng ôm đàn Gui-ta và ca được một vài bài Nhạc Vàng, như “Nỗi Lòng Người Đi”, “Tình Thư Của Lính”, hay “Giã Từ Vũ Khí”, “Nó”... cho đỡ nhớ nhà, nhớ người yêu.

(4): Năm 1984, Chúa cho được trở về bình yên sau 5 năm làm lính chiến nơi xứ người, từ tháng 8/ 1979

(5): Theo ý trong sách II Ti-mô-thê 2: 3

(6): Theo y trong sách Ê-phê-ô 6: 17

(7): Theo ý trong sách Giăng 10: 10