*Kinh Thánh: Gióp 31: 15; Thi-thiên 139: 13-16; Lu-ca 2: 29, 30; Khải Huyền 14: 13
Sống chết là chuyện con người luôn luôn phải đối diện ngay từ khi mới chào đời.
Thựa ra, sự sống là một huyền nhiệm mà Đức Chúa Trời đã ban cho con người, con người không thể nào hiểu được sự huyền nhiệm của nó.
Khi nói đến sự sống, chúng ta cần phải nói đến nguồn gốc của sự sống.
Có thể nói rằng khoa học không thể nào giải thích được nguồn gốc của sự sống, hay sự sống bắt đầu từ đâu, nếu không công nhận Đức Chúa Trời chính là Đấng đã ban nó cho con người và cho muôn loài vạn vật?
Thánh Tổ Gióp từ ngàn xưa đã xác nhận: “Đấng đã tạo thành tôi trong lòng mẹ tôi, há chẳng có dựng nên chúng nó sao? Há chẳng phải cùng một Đức Chúa Trời dựng nên chúng ta trong lòng mẹ sao?...Thần Đức Chúa Trời đã sáng tạo tôi. Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống” (Sách Gióp, chương 31, câu 15, và chương 33, câu 4).
Sống sau Gióp cả ngàn năm, Vua Đa-vít cũng công nhận sự sống của ông bắt nguồn từ Đức Chúa Trời: “Vì chính Chúa nắn nên tâm thần tôi. Dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi. Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi biết rõ lắm. Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu nắn nên cách xảo tại nơi thấp của đất, thì các xương cốt tôi không giấu được Chúa. Mắt Chúa đã thấy thể chất vô hình của tôi. Số các ngày định cho tôi. Đã biên vào sổ Chúa trước khi chưa có một ngày trong các ngày ấy” (Sách Thi-thiên, chương 139, câu 13 – 16).
Chính Chúa đã tạo nên hai con người đầu tiên là A-đam và Ê-va từ bụi đất (và ngay cả bụi đất ấy cũng do Ngài sáng tạo luôn). Từ bụi đất... vô hồn ấy, Đức Chúa Trời đã... hà hơi sống của Ngài vô và... bụi đất ấy trở nên một loài sanh linh (tức có sự sống). Từ... bụi đất bất động, không có sự sống, trở thành... bụi đất sống động, có linh hồn sống. Thật kỳ diệu! Đó là việc chỉ có một mình Đức Chúa Trời mới làm được mà thôi: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi, thì người trở nên một loài sanh linh” (Sách Sáng Thế Ký, chương 2, câu 7).
Chính Đức Chúa Giê-su đã phán: “Ta là Đường Đi, Lẽ Thật và Sự Sống, chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha” (Sách Giăng, chương 14, câu 6).
Chúa Giê-su chính là Đức Chúa Trời, Ngài là nguồn của sự sống, cho nên sự sống của con người đến từ Ngài và qua Ngài.
Một khi bạn và tôi đã biết được nguồn gốc của sự sống, chúng ta sẽ sống một cuộc đời biết ơn Đấng Tạo Hóa và sống trong sự tin yêu và đầy hy vọng nơi Ngài.
Khi nhìn một cái cây với cành lá xanh tươi sum suê, tự nhiên bạn sẽ biết là nhờ có gốc rễ của nó ăn sâu vào lòng đất, để hút chất dinh dưỡng từ trong đó cung cấp cho cả cây mới làm cho cành lá xanh tươi được. Nếu không gắn chặt vào gốc cây, thì cành lá kia không thể nào xanh tươi, đẹp đẽ được cả.
Cũng một lẽ ấy, cuộc đời của bạn và tôi cũng sẽ tràn đầy nhựa sống của tin yêu và hy vọng khi chúng ta sống ở trong Chúa Giê-su, gắn chặt cuộc đời mình vào với Ngài là nguồn sống của chúng ta.
Chúa Giê-su đã từng phán: “Ta là gốc nho, các ngươi là nhánh. Ai cứ ở trong Ta và Ta trong họ thì sinh ra lắm trái, vì ngoài Ta, các ngươi chẳng làm chi được” (Sách Giăng, chương 15, câu 5).
Bí quyết của một cuộc đời đầy tin yêu và hy vọng là đây: Ở trong Chúa Giê-su và Chúa Giê-su ở trong mình.
Bạn có muốn cuộc đời mình tràn đầy tin yêu và hy vọng không? Xin mời bạn hãy bước vào trong mối liên hệ với Chúa Giê-su và mời Ngài bước vào trong cuộc đời của mình ngay hôm nay, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được một sự đổi thay kỳ diệu trong đời sống.
Lời Chúa phán: “Vì chính Ta biết rõ chương trình Ta hoạch định cho các ngươi. Ta có chương trình bình an, thịnh vượng cho các ngươi, chứ không phải tai họa. Ta sẽ ban cho các ngươi một tương lai đầy hy vọng”(Sách Giê-rê-mi, chương 29, câu 11).
Thánh Phi-e-rơ cũng nói đến một đời sống đầy hy vọng của một người ở trong Chúa Giê-su: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Giê-su Christ chúng ta, Ngài đã lấy lòng thương xót cả thể khiến chúng ta lại sanh, đặng chúng ta nhờ sự Đức Chúa Giê-su Christ sống lại từ trong kẻ chết mà có sự trông cậy sống là cơ nghiệp không hư đi, không ô uế, không suy tàn, để dành trong các từng trời cho anh em” (Sách Phi-e-rơ thứ nhất, chương 1, câu 3, 4).
Một khi bạn sống ở trong Chúa Giê-su, chắc chắn bạn sẽ thấy cuộc đời mình là một cuộc đời ý nghĩa, vì có một tương lai đầy hy vọng như lời Chúa đã hứa với chúng ta.
Kinh Thánh không những chỉ cho chúng ta cách để sống một đời sống đầy hy vọng, nhưng còn cho chúng ta biết... cách để chết bình an nữa.
Có khá nhiều những nhân vật rất bình an khi đối diện với sự chết, hay chết một cách bình an được Kinh Thánh ghi lại để cho chúng ta thêm lên lòng tin cậy mạnh mẽ nơi Đức Chúa Trời là Đấng đã ban sự sống cho chúng ta,và cũng là Đấng cầm quyền trên sự chết của chúng ta nữa.
Vua Đa-vít nói rằng: “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi cũng chẳng sợ tai họa nào, vì Chúa ở cùng tôi” (Sách Thi-thiên, chương 23, câu 4).
Người có Chúa trong cuộc đời thì dầu cho có đối diện với sự chết cũng không còn lo sợ gì.
Cụ Si-mê-ôn sau khi được bồng ẵm Con Trẻ là Hài Nhi Giê-su trong lòng mình rồi, thì ông đã thưa với Đức Chúa Trời rằng: “Lạy Chúa, bây giờ xin Chúa cho tôi tớ Chúa được qua đời bình an theo như lời Ngài. Vì con mắt tôi đã thấy sự cứu vớt của Ngài” (Sách Lu-ca, chương 2, câu 29, 30).
Theo cụ Si-mê-ôn, ông tin rằng ông sẽ được Chúa cho qua đời bình an, vì ông đã hưởng được sự cứu rỗi của Ngài dành cho mình rồi.
Một người chỉ có thể chết bình an khi cuộc đời mình đã sở hữu được sự cứu rỗi từ Chúa Giê-su ban cho. Hay nói cách khác, bất cứ ai thật tâm tin nhận Chúa Giê-su làm Chúa, làm Chủ cuộc đời thì người đó sống có hy vọng và chết được bình an vậy.
Chúa Giê-su đã phán rằng: “Lòng các ngươi chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin Ta nữa” (Sách Giăng, chương 14, câu 1). Bí quyết để không còn bối rối, lo âu, ngay cả khi đối diện với sự chết, ấy là tin Đức Chúa Trời và tin Chúa Giê-su.
Sứ đồ Phao-lô đã bày tỏ: “Vì Đấng Christ là sự sống của tôi, và sự chết là điều ích lợi cho tôi vậy... Tôi bị ép giữa hai bề muốn đi ở với Đấng Christ, là điều rất tốt hơn; nhưng tôi cứ ở trong xác thịt, ấy là sự cần hơn cho anh em” (Sách Phi-líp, chương 1, câu 21, và câu 23, 24).
Phao-lô nói, ông muốn đi ở với Đấng Christ (có nghĩa là được Chúa gọi về) là điều rất tốt hơn. Ông rất bình an khi đối diện với cái chết, vì ông biết chết là được về ở bên Chúa yêu thương của mình.
Sở dĩ những người thật tâm tin Chúa có được một sự bình an khác thường khi đối diện với sự chết, ấy là vì ho biết rằng sau khi chết, họ sẽ được gặp Đấng yêu thương họ, đã lấy huyết mình chuộc tội cho họ và ban cho họ sự sống đời đời. Kinh Thánh khẳng định: “Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Giê-su Christ đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời cũng sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Giê-xu cùng đến với Ngài.” (Sách Tê-sa-lô-ni-ca thứ nhất, chương 4, câu 14).
Sau khi một người tin Chúa qua đời, thì họ sẽ được thiên sứ tiếp rước về Thiên Đàng ở mãi với Chúa trong niềm phước hạnh miên viễn.
Nhà Thơ A-sáp nổi tiếng của người Do-thái khi xưa đã viết: “Song tôi cứ ở cùng Chúa luôn luôn. Chúa đã nắm lấy tay hữu tôi. Chúa sẽ dùng sự khuyên dạy mà dẫn dắt tôi. Rồi sau tiếp rước tôi trong sự vinh hiển” (Sách Thi-thiên, chương 73, câu 23, 24).
Trong sách cuối cùng của Kinh Thánh có một câu nghe rất... lạ: “Phước thay cho những người chết là người chết trong Chúa! Đức Thánh Linh phán: Phải, vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc và việc làm mình theo sau” (Sách Khải Huyền, chương 14, câu 13).
Kinh Thánh không dạy, chết là phước, vì sự chết là hậu quả kinh khiếp do tội lỗi mang lại (tiền công của tội lỗi). Kinh Thánh chỉ dạy “Chết trong Chúa là phước!”
Vì sao chết trong Chúa là phước? Vì chết trong Chúa là không còn bị sự đoán phạt nào của Đức Chúa Trời nữa, như Lời Chúa đã công bố: “Cho nên, hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Giê-su Christ” (Sách Rô-ma, chương 8, câu 1).
Chết mà không có Chúa Giê-su trong cuộc đời thì không bao giờ bình an được, vì phải đối diện với sự hình phạt của Đức Chúa Trời.
Chết mà có Chúa Giê-su trong cuộc đời là chết bình an, vì sẽ bước vào ở trong sự hiện diện vinh hiển tuyệt vời với Đức Chúa Trời!
Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng, chết không phải là hết mà là một sự chuyển tiếp từ trạng thái này sang trạng thái khác, từ tình trạng tạm thời sang cõi đời đời.
Đối với người chưa tin Chúa, thì sự chết là một điều gì đó rất kinh khiếp, đáng sợ vô cùng; còn đối với người tin Chúa rồi thì sự chết là bóng đêm cuối cùng của trần gian trước bình minh rực rỡ của Thiên Đàng.
Có một câu chuyện kể đại ý rằng: Một bác sĩ người Anh đến nhà khám bệnh cho một bệnh nhân, ông dắt theo một con chó con. Khi bước vào phòng riêng của bệnh nhân, bác sĩ đóng cửa lại và để con chó bên ngoài.
Bệnh nhân ốm nặng và có vẻ như sắp chết, hỏi bác sĩ:
– Thưa bác sĩ, bên kia sự chết có gì?
Bác sĩ giật mình, vì đây là lần đầu tiên ông được một bệnh nhân sắp chết hỏi câu hỏi..khó trả lời như thế này. Ông suy nghĩ và cầu nguyện để tìm câu trả lời cho phù hợp để khích lệ tinh thần bệnh nhân. Ngay lúc đó, chú chó con ở bên ngoài lấy chân cào cào cánh cửa đòi vào bên trong. Bác sĩ nẩy ra một ý tưởng mới, ông nói:
-Ông có nghe tiếng cào cánh cửa ở bên ngoài không? Đó là chú chó con mà tôi thường dắt đi theo đang ở bên ngoài. Nó không biết bên trong phòng ông có cái gì, và nó cũng chưa từng vào bên trong này, nhưng nó đòi vào vì biết chủ của nó đang ở bên trong. Cũng vậy, người tin Chúa không biết hết bên kia cánh cửa giữa sống và chết có gì, nhưng nhận thức và tin rằng bên kia sự chết có Chúa Giê-su của sự sống đang đợi ở đó, Ngài đang sẵn sàng để đón chúng ta về nhà trên Thiên Đàng ở với Ngài.
Bệnh nhân nghe xong, thở một hơi nhè nhẹ rồi mỉm cười cách bình an ra đi về bên kia thế giới.(*)
Bạn có muốn sống một đời sống đầy hy vọng và chết một cái chết bình an không?
Xin mời bạn hãy mời Chúa Giê-su ngự vào trong cuộc đời mình ngay hôm nay!
California, Tháng 11/ 2023!
Mục Sư Nguyễn Đình Liễu
(*): Website: nguonsuoitamlinh.net, mục “thơ văn”