*Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 2: 1-8, 16; Giăng 8: 44; 10: 10; Rô-ma 5: 8; Hê-bơ-rơ 2: 14, 15
Mùa Giáng Sinh theo đúng chu kỳ ấn định của vòng tròn thời gian lại trở về với nhân loại trên cả địa cầu.
Có thể nói rằng, Giáng Sinh là Lễ Mừng Sinh Nhật của một nhân vật vĩ đại nhất đã từng hiện diện trong lịch sử loài người. Nhân vật đó không ai khác hơn là chính Chúa Cứu Thế Giê-su.
Cách đây hơn hai ngàn năm, Chúa Giê-su đã xuống thế làm người tại một tiểu thôn cô quạnh là thành Bết-lê-hem, nước Do-thái ngày xưa để cứu rỗi con người ra khỏi tội.
Dù Chúa Giê-su giáng sinh tại một tiểu thôn thôi, nhưng sau khi Ngài giáng sinh rồi, thì làm cho cả kinh đô Giê-ru-sa-lem nổi tiếng, trong đó có cả vua quan và quần thần đều phải bối rối, lo sợ. Ngược lại, cũng có những nhà thông thái từ phương đông xa xôi lên đường tìm kiếm Đấng Cứu Thế cho bằng được để thờ lạy. Chỉ những điều đó thôi cũng đủ cho ta thấy sự vĩ đại của Hài Nhi Thánh là không ai sánh được.
Chính vì sự vĩ đại của Ngài, sự vinh hiển tột cùng của Ngài mà sau khi Ngài giáng sinh, Vua Hê-rốt đã lập tức tìm mọi cách để tiêu diệt Ngài.
Nhân mùa Giáng Sinh về, chúng ta cùng nói chuyện về... tìm để diệt và... tìm để cứu.
Câu chuyện Giáng Sinh được Ma-thi-ơ ghi lại trong sách của mình cho chúng ta thấy dã tâm của Vua Hê-rốt sau khi nghe tin Chúa Giê-su giáng sinh:
“Khi Đức Chúa Giê-su đã sanh tại thành Bết-lê-hem, xứ Giu-đê, đang đời vua Hê-rốt, có mấy thầy bác sĩ ở đông phương đến thành Giê-ru-sa-lem, mà hỏi rằng: Vua dân Giu-đa mới sanh tại đâu? Vì chúng ta đã thấy ngôi sao Ngài bên đông phương, nên đến đặng thờ lạy Ngài. Nghe tin ấy, vua Hê-rốt cùng cả thành Giê-ru-sa-lem đều bối rối. Vua bèn nhóm các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo trong dân lại mà tra hỏi rằng Đấng Christ phải sanh tại đâu. Tâu rằng: Tại Bết-lê-hem, xứ Giu-đê; vì có lời của đấng tiên tri chép như vầy: Hỡi Bết-lê-hem, đất Giu-đa! Thật ngươi chẳng phải kém gì các thành lớn của xứ Giu-đa đâu, Vì từ ngươi sẽ ra một tướng, Là Đấng chăn dân Y-sơ-ra-ên, tức dân ta. Vua Hê-rốt bèn vời mấy thầy bác sĩ cách kín nhiệm, mà hỏi kỹ càng về ngôi sao đã hiện ra khi nào. Rồi vua sai mấy thầy đó đến thành Bết-lê-hem, và dặn rằng: Các ngươi hãy đi, hỏi thăm cho chắc về tích con trẻ đó; khi tìm được rồi, hãy cho ta biết, đặng ta cũng đến mà thờ lạy Ngài...
Vua Hê-rốt thấy mình đã bị mấy thầy bác sĩ đánh lừa, thì tức giận quá, bèn sai giết hết thảy con trai từ hai tuổi sấp xuống ở thành Bết-lê-hem và cả hạt, theo đúng ngày tháng mà mấy thầy bác sĩ đã cho vua biết” (Sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 1-8 và 16).
Sau khi nghe tin Chúa Giê-su đã giáng sinh, Vua Hê-rốt bối rối, lo sợ bèn vời những người giỏi nhất, đáng tin cậy nhất là các Thầy Tế Lễ Cả và các Thầy Thông Giáo lại để... xác minh cho chắc chắn. Và quả thật Vua dân Giu-đa vừa mới sinh ra y như tin tức mà các Bác Sĩ đã cho biết. Sau đó, để thêm phần chắc chắn một trăm phần trăm, Vua bèn vời các Bác Sĩ đến một chỗ kín đáo để... xác minh lại lần chót: “Vua Hê-rốt bèn vời mấy thầy bác sĩ cách kín nhiệm, mà hỏi kỹ càng về ngôi sao đã hiện ra khi nào. Rồi vua sai mấy thầy đó đến thành Bết-lê-hem, và dặn rằng: Các ngươi hãy đi, hỏi thăm cho chắc về tích con trẻ đó; khi tìm được rồi, hãy cho ta biết, đặng ta cũng đến mà thờ lạy Ngài” (Sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 7, 8).
Vua Hê-rốt rất cẩn thận trong việc tìm biết nơi Vua dân Giu-đa vừa mới sinh ra. Tại sao ông lại tìm biết nơi Chúa Giê-su sanh ra một cách cẩn thận như thế? Theo như lời ông nói, thì là để ông cũng đến mà... ”thờ lạy Ngài” như các Bác Sĩ kia. Đó là lời ông nói, nhưng lòng ông thì lại khác, không giống như lòng ông:
Vua Hê-rốt thấy mình đã bị mấy thầy bác sĩ đánh lừa, thì tức giận quá, bèn sai giết hết thảy con trai từ hai tuổi sấp xuống ở thành Bết-lê-hem và cả hạt, theo đúng ngày tháng mà mấy thầy bác sĩ đã cho vua biết” (Sách Ma-thi-ơ, chương 2, câu 16).
Lời Vua Hê-rốt thật tốt đẹp, nhưng lòng ông thì lại vô cùng xấu xa, độc ác, đúng như câu Thành Ngữ trong dân gian của người Việt Nam “Miệng Nam Mô mà lòng thì bồ dao găm”
Quả thật, Hê-rốt là ông Vua độc ác. Không những ông giết không thương tiếc tất cả những em bé trai từ hai tuổi trở xuống ở thành Bết-lê-hem và cả hạt là thần dân của ông; nhưng lịch sử còn cho biết vì lo sợ mất ngài vàng, nên ông đã đan tâm ra tay giết vợ và mẹ vợ, giết luôn cả con trai của mình nữa.
Chúa Giê-su đã phán: “Kẻ trộm (tức ma quỷ) chỉ đến để cướp giết và hủy diệt” (Sách Giăng, chương 10, câu 10 phần a).
Trong một chỗ khác, Chúa Giê-su cũng phán: “Các ngươi bởi cha mình, là ma quỉ, mà sanh ra; và các ngươi muốn làm nên sự ưa muốn của cha mình. Vừa lúc ban đầu nó đã là kẻ giết người, chẳng bền giữ được lẽ thật, vì không có lẽ thật trong nó đâu. Khi nó nói dối, thì nói theo tánh riêng mình, vì nó vốn là kẻ nói dối và là cha sự nói dối” (Sách Giăng, chương 8, câu 44).
Những đặc điểm cướp giết, hủy diệt và nói dối là những đặc điểm nổi bật của ma quỷ. Hay nói đúng hơn, đó là bản chất của chúng.
Vua Hê-rốt có đầy đủ những bản chất nầy: Ông nói dối là đến để thờ lạy, nhưng nói như người Sài Gòn thường nói là “nói dậy mà không phải dậy”. Ông không đến để thờ lạy Chúa Giê-su như lời ông đã nói. Sau đó, ông đã cho giết hết thảy các bé trai từ hai tuổi trở xuống, nhằm mục đích là có thể giết được Chúa Giê-su trong số những đứa bé trai đó. Ông là hiện thân của cha ông là ma quỷ, đến để cướp giết và hủy diệt mà thôi.
Chúa Giê-su thì khác. Nếu ma quỷ là kẻ đến để cướp giết và hủy diệt, thì Chúa Giê-su là Đấng đến để cứu con người ra khỏi tội.
“Kẻ trộm (ma quỷ) chỉ đến để cướp giết và hủy diệt, còn Ta đã đến để cho chiên được sự sống và được sự sống dư dật” (Sách Giăng, chương 10, câu 10).
Sử Gia kiêm Bác Sĩ Lu-ca cho biết: “Bởi Con Người (tức Chúa Giê-su) đã đến để tìm và cứu kẻ bị mất” (Sách Lu-ca, chương 19, câu 10).
Cách đây hơn hai ngàn năm, Chúa Giê-su đã giáng sinh xuống trần gian nầy với một mục đích là để tìm và cứu tội nhân.
Kinh Thánh cho biết “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời... Vì tiền công của tội lỗi là sự chết” (Sách Rô-ma, chương 3, câu 23, và chương 6, câu 23).
Tất cả mọi người đều là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời, và hậu quả (tức tiền công) mà họ phải nhận lãnh là sự chết. Cả nhân loại khi phạm tội thì bị ma quỷ cầm buộc trong vòng tôi mọi trọn đời, vô phương tự cứu: “Vậy thì, vì con cái có phần về huyết và thịt, nên chính Đức Chúa Giê-su cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết là ma quỷ, lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời” (Sách Hê-bơ-rơ, chương 2, câu 14, 15).
Thật rõ ràng, Chúa Giê-su đến để phá diệt kẻ cầm quyền sự chết là ma quỷ để giải thoát (cứu rỗi) con người bị ma quỷ cầm buộc trọn đời trong sự chết kinh khiếp đó. Và cái giá Chúa Giê-su phải trả để giải thoát con người ra khỏi bàn tay của ma quỷ, đó chính là sự chết của Ngài trên thập tự giá cách đây gần hai ngàn năm đã qua.
Có câu chuyện kể, có lần, Vua Ấn Độ thắc mắc với người Cố Vấn của mình là một người tin Chúa rằng, nghe nói Chúa Giê-su là Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn chúa, có quyền năng thì chỉ cần ra lịnh là nhân loại được cứu, đâu cần phải giáng thế để cứu người làm chi cho mất công? Giống như ta là vua đây, muốn gì chỉ cần sai bảo cận thần một tiếng là họ phải làm ngay. Vị Cố Vấn xin Vua đợi cho vài ngày rồi sẽ trả lời. Ông cho người làm một hình gỗ giống Hoàng Tử mà Vua rất yêu quý. Một hôm, Vua đi du ngoạn trên sông cùng vị Cố Vấn, vị Cố Vấn cho người đem xô “Hoàng Tử” xuống sông trước mặt Vua. Vua nhìn thấy liền lập tức nhảy xuống để cứu con mình. Vị Cố Vấn nói “Sao Vua không ngồi yên ra lệnh mà phải nhảy xuống sông để cứu con?” Vua nói, “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Tất cả chỉ vì yêu mà thôi!”
Thánh Phao-lô xác quyết: “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết” (Sách Rô-ma, chương 5, câu 8).
Chúa Giê-su giáng sinh là vì yêu thương nhân loại. Chúa Giê-su chịu chết cho nhân loại cũng chỉ vì yêu thương mà thôi!
Ma quỷ đến để cướp giết và hủy diệt vì sự hận thù, ghen ghét; còn Chúa Giê-su đến để tìm và cứu nhân loại vì yêu thương họ. Vì yêu thương con người bị cầm buộc trong tội lỗi nên Chúa phải giáng sinh, vì sự công bình nên Chúa phải chết thay cho tội nhân để ai tin nhận Ngài thì được sự sống và được sự sống dư dật.
Mùa Giáng Sinh nầy, tôi mong bạn dành thì giờ suy gẫm lời Kinh Thánh để nhận biết hai điều quan trọng mà tôi vừa thưa chuyện với bạn:
Ma quỷ đến chỉ để cướp giết và hủy diệt, vì đó là bản chất của nó. Còn Chúa Giê-su đến là để ban sự cứu rỗi và sự sống dư dật cho người nào tin nhận Ngài, vì bản chất của Ngài là yêu thương và công bình.
Sau khi nhận biết được bản chất của vấn đề, thì bạn cần đi đến một quyết định sinh tử cho cuộc đời của mình, ấy là hãy mở lòng ra đón nhận Chúa Giê-su vào lòng để nhận được sự sống đời đời. Nếu bạn chần chừ, do dự, không chịu tiếp nhận Chúa Giê-su, thì có nghĩa là bạn chấp nhận để cho ma quỷ cướp giết và hủy diệt cuộc đời của bạn vậy.
Một là chọn Chúa Giê-su là Đấng yêu thương bạn và đã hy sinh mạng sống của Ngài cho bạn, hai là làm tôi mọi trọn đời trong vòng tay của kẻ cướp giết và hủy diệt là ma quỷ. Không có con đường trung dung.
Khi một ai yêu thương bạn đến nỗi hy sinh mạng sống vì bạn, thì có lẽ không còn cần phải đắn đo, hồ nghi gì nữa về tình yêu của người ấy dành cho mình.
Chúa Giê-su là Đấng duy nhất đã làm điều đó cho bạn hai ngàn năm đã qua, vậy thì sao bạn còn chần chờ gì nữa mà chưa đến với Ngài, chưa tin nhận Ngài?
Mùa Giáng Sinh là một cơ hội tốt cho bạn trở thành con cái của Ngài!
California, Mùa Giáng Sinh 2023!
Mục Sư Nguyễn Đình Liễu