Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 355

Mùa Phục Sinh, Nói Chuyện... Mắt Mở Và... Mở Mắt

Kinh Thánh: Thi-thiên 119: 18; Lu-ca 24: 13-35; Công Vụ Các Sứ Đồ 26: 17, 18

Chúng ta đang ở trong Mùa Phục Sinh 2024.

Lễ Phục Sinh là một sự kỷ niệm vô cùng trọng đại của Cơ-đốc giáo, vì Lễ Phục Sinh khiến cho Đạo Chúa trở nên khác biệt với mọi tôn giáo trên thế gian nầy trải qua mọi thời đại.

Bạn sẽ không thể tìm thấy sự Phục Sinh ở bất cứ kinh kệ của bất cứ tôn giáo nào đến từ con người và do con người lập ra cả. Đó là điều chắc chắn một trăm phần trăm! Tất cả các giáo chủ của các tôn giáo xưa nay đều chết và thân xác của họ mãi mãi nằm trong phần mộ để cho tín đồ của họ đến chiêm bái, phụng thờ.

Nhưng nếu bạn có dịp được đọc Kinh Thánh là Kim Chỉ Nam của người tin Chúa Giê-su, thì bạn sẽ thấy sự phục sinh của Ngài được ghi lại bàng bạc trong đó, rất nhiều lần (ít nhất là hơn 100 lần) trong rất nhiều sách của Tân Ước.

Hôm nay, nhân mùa Lễ Phục Sinh, xin mời bạn cùng tôi suy gẫm một câu chuyện Phục Sinh thú vị, có nhiều sự dạy dỗ thuộc linh quý báu, được ghi lại trong Kinh Thánh, mà tôi xin tạm đặt một đề tài là “Mùa Phục Sinh, Nói Chuyện... Mắt Mở và... Mở Mắt”.

Bác Sĩ Lu-ca có ghi lại một câu chuyện Phục Sinh độc đáo như sau:

Cũng trong ngày ấy, có hai môn đồ đi đến làng kia, gọi là Em-ma-út, cách thành Giê-ru-sa-lem sáu mươi ếch-ta-đơ; họ đàm luận về những sự đã xảy ra. Đang khi nói và cãi lẽ nhau, chính Đức Chúa Giê-xu đến gần cùng đi đường với họ; nhưng mắt hai người ấy bị che khuất không nhìn biết Ngài được. Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi đang đi đường, nói chuyện gì cùng nhau vậy? Họ dừng lại, buồn bực lắm. Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-ba, trả lời rằng: Có phải chỉ ngươi là khách lạ ở thành Giê-ru-sa-lem, không hay việc đã xảy đến tại đó cách mấy bữa rày sao? Ngài hỏi rằng: Việc gì vậy? Họ trả lời rằng: Ấy là việc đã xảy ra cho Giê-xu Na-xa-rét, một đấng tiên tri, có quyền phép trong việc làm và trong lời nói, trước mặt Đức Chúa Trời và cả chúng dân; làm sao mà các thầy tế lễ cả cùng các quan đề hình ta đã nộp Ngài để xử tử, và đã đóng đinh trên cây thập tự. Chúng tôi trông mong Ngài sẽ cứu lấy dân Y-sơ-ra-ên; dầu thể ấy, việc xảy ra đã được ba ngày rồi. Thật có mấy người đàn bà trong vòng chúng tôi đã làm cho chúng tôi lấy làm lạ lắm: khi mờ sáng, họ đến mồ, không thấy xác Ngài, thì về báo rằng có thiên sứ hiện đến, nói Ngài đang sống. Có mấy người trong vòng chúng tôi cũng đi thăm mồ, thấy mọi điều y như lời họ nói; còn Ngài thì không thấy. Đức Chúa Giê-xu bèn phán rằng: Hỡi những kẻ dại dột, có lòng chậm tin lời các đấng tiên tri nói! Há chẳng phải Đấng Christ chịu thương khó thể ấy, mới được vào sự vinh hiển mình sao? Đoạn, Ngài bắt đầu từ Môi se rồi kế đến mọi đấng tiên tri mà cắt nghĩa cho hai người đó những lời chỉ về Ngài trong cả Kinh Thánh. Khi hai người đi gần đến làng mình định đi, thì Đức Chúa Giê-xu dường như muốn đi xa hơn nữa. Nhưng họ ép Ngài dừng lại, mà thưa rằng: Xin ở lại với chúng tôi; vì trời đã xế chiều hầu tối. Vậy, Ngài vào ở lại cùng họ. Đang khi Ngài ngồi ăn cùng hai người, thì lấy bánh, chúc tạ, đoạn, bẻ ra cho họ. Mắt họ bèn mở ra, mà nhìn biết Ngài; song Ngài thoạt biến đi không thấy. Hai người nói cùng nhau rằng: Khi nãy đi đường, Ngài nói cùng chúng ta và cắt nghĩa Kinh Thánh, lòng chúng ta há chẳng nóng nảy sao? Nội giờ đó, họ liền đứng dậy, trở về thành Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ cùng các môn đồ khác đang nhóm lại, nói với họ rằng: Chúa thật đã sống lại, và hiện ra với Si-môn. Rồi hai người thuật lại sự đã xảy đến khi đi đường, và nhìn biết Ngài lúc bẻ bánh ra là thể nào” (Sách Lu-ca, chương 24, câu 13-35).

Dầu đã nhiều lần, Chúa Giê-su phán dạy với các môn đồ về việc Ngài sẽ chịu chết vì tội của nhân loại, và sẽ sống lại sau ba ngày nằm trong phần mộ; nhưng các môn đồ vẫn... vô tín, không chịu tin. Cho nên, sau khi Ngài sống lại từ trong phần mộ, họ vẫn không tin đó là sự thật. Chính vì vậy, mà có hai môn đồ đã nãn lòng, thối chí, rời Thủ đô Giê-ru-sa-lem đi đến làng Em-ma-út. Họ đi với một tâm trạng buồn chán, thất vọng ê chề. Họ cãi lẽ nhau nữa. Chúa phục sinh đến gần và cùng đi với họ. Có một điều rất lạ là mặc dù mắt họ vẫn mở ra đó, nhưng họ lại không nhìn biết Ngài. Họ còn trách móc Ngài, cho Ngài là “vị khách lạ” ở Giê-ru-sa-lem nên mới không biết “tin động trời” (breaking news) là Chúa Giê-su đã chết và đã sống lại mà thôi. Nói theo cách nói ngày hôm nay là “Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”.

Tại sao mắt hai môn đồ vẫn mở, vẫn sáng bình thường mà họ lại không nhìn biết Chúa phục sinh đang đi cùng với mình?

Câu trả lời là do lòng vô tín, không tin vào lời phán của Ngài, nên họ không nhìn biết được Ngài. Lòng vô tín đã che khuất tầm nhìn của họ, nên họ không nhận ra người đang đi cùng mình chính là Chúa phục sinh.

Ngày hôm nay, bạn và tôi chắc cũng không hơn gì hai môn đồ ngày xưa (Các Vua thứ nhất, chương 19 câu 4). Nhiều khi chúng ta cũng vô tín trước Lời Ngài mà chúng ta đọc, chúng ta học, chúng ta nghe hằng ngày, hằng tuần. Và với lòng vô tín ấy, chúng ta sống và lấy mắt nhìn cuộc đời nầy như là Chúa đang chết, mặc dù Chúa phục sinh vẫn đang đồng hành cùng mỗi một chúng ta.

Còn nhớ câu chuyện người đầy tớ của Tiên Tri Ê-li-sê ngày xưa khi thấy quân Sy-ri đang vây quanh mình: “Tôi tớ của người Đức Chúa Trời chỗi dậy sáng sớm đi ra, thấy một đạo binh cùng ngựa và xe đương vây thành. Người nói với Ê-li-sê rằng: Hỡi ôi! chúa, chúng ta sẽ làm sao? Ê-li-sê đáp rằng: Chớ sợ, những người ở với chúng ta đông hơn những người ở với chúng nó. Đoạn, Ê-li-sê cầu nguyện mà rằng: Đức Giê-hô-va ôi, xin mở mắt kẻ tôi tớ tôi, để nó thấy được. Đức Giê-hô-va mở mắt người ra, thì người thấy núi đầy những ngựa và xe bằng lửa ở xung quanh Ê-li-sê” (Sách Các Vua thứ nhì, chương 6, câu 15-17).

Mắt thuộc thể của người đầy tớ Ê-li-sê dù vẫn đang mở, nhưng ông không thấy được “những người thuộc về phe mình” đông hơn quân thù, mà ông chỉ thấy quân thù đông nghịt mà thôi. Ngược lại, Tiên Tri Ê-li-sê, người của Đức Chúa Trời với đôi mắt đức tin mạnh mẽ đang mở ra và thấy rất rõ “những người ở với chúng ta đông hơn những người ở với chúng nó”. Sau đó, Ê-li-sê cầu nguyện xin Đức Chúa Trời mở mắt đức tin cho người đầy tớ của mình. Đức Chúa Trời mở mắt người và người thấy đầy những ngựa và xe bằng lửa ở xung quanh Ê-li-sê.

Có đôi mắt đức tin tin cậy Chúa hay không mới là điều quan trọng và là điều làm nên sự khác biệt giữa những người cùng gọi là tin Chúa với nhau.

Thật là một bài học về đôi mắt đức tin quý giá cho những người thuộc về Ngài!

Nhưng hãy nhớ rằng, cho dù chúng ta như thế nào, yếu đuối hay mạnh mẽ trong đức tin, thì Chúa phục sinh vẫn luôn đồng hành cùng chúng ta trong mọi nẻo đường của cuộc sống; như Ngài đã từng đồng hành với hai môn đồ trên đường về làng Em-ma-út ngày xưa vậy.

Sau khi để cho hai môn đồ kể lể, giải bày hết mọi nỗi niềm trong lòng của mình rồi, thì Chúa phục sinh mới dùng Kinh Thánh để cắt nghĩa cho họ, nhắc nhở họ nhớ lại những điều họ đã được dạy trong khi đi theo Ngài làm môn đệ. Rồi Ngài ăn tối cùng họ và sau đó, mắt họ được mở ra và nhận biết Chúa phục sinh đang ở với mình.

Cũng đôi mắt ấy, nhưng hai người không nhận ra Chúa phục sinh quyền năng đang cùng đi với mình trên suốt một chặng đường dài, vì lòng vô tín; cho đến khi Ngài cắt nghĩa Kinh Thánh cho và ngồi ăn với họ, thì mắt tâm linh họ được mở ra và nhìn biết được “người khách lạ” cùng đi chính là Chúa phục sinh.

Khi thấy Ngài lấy bánh chúc tạ, rồi bẻ ra cho họ, thì họ mới nhớ lại những phép lạ Chúa hóa bánh ra cho đoàn dân đông ăn trước đây (Sách Ma-thi-ơ, chương 14, câu 19; chương 15, câu 36), và họ nhận biết được đây chính là Chúa Giê-su của họ.

Lời Chúa có một tầm quan trọng vô cùng lớn trong đời sống người theo Chúa.

Đọc, nghe, suy gẫm lời Chúa chưa đủ, cần phải ghi nhớ và làm theo nữa thì đức tin của chúng ta mới lớn lên, mắt tâm linh của chúng ta mới thấy rõ được Chúa và những công việc lạ lùng của Ngài đã làm, đang làm và sẽ làm nữa.

Hai môn đồ nầy đã có thời gian mấy năm theo Chúa và hầu việc Ngài, được nghe Ngài giảng dạy, hóa bánh, làm biết bao phép lạ diệu kỳ; nhưng rồi... cũng không để tâm đến,... quên mất tiêu hết, nên hóa ra vô tín, không tin là Chúa đã sống lại.

Cảm tạ Chúa, Đấng “không bẻ cậy sậy đã dập, không dụt tim đèn còn hơi cháy” (Sách Ê-sai, chương 42, câu 3) đã thương yêu họ, cắt nghĩa Kinh Thánh cho họ để họ nhớ lại những gì mình đã nghe, đã học trước đó. Và rồi mắt tâm linh họ được mở ra để có thể nhìn biết Chúa phục sinh.

Khi họ hiểu được lời Chúa và mắt tâm linh được mở ra, lòng họ trở nên nóng nảy, sốt sắng, hớn hở vui mừng và đầy linh lực, dù Chúa phục sinh đã thoạt biến đi khỏi họ. Nội trong giờ đó, họ hăng hái quay trở về Giê-ru-sa-lem để rao báo tin mừng Chúa phục sinh cho các Sứ Đồ.

Chúng ta cần nhớ: Kinh Thánh cho biết không tin Đức Chúa Trời là ngu dại: “Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng chẳng có Đức Chúa Trời” (Sách Thi-thiên, chương 14, câu 1). Chúa Giê-su cũng khẳng định chậm tin lời Kinh Thánh cũng là dại dột: “Đức Chúa Giê-xu bèn phán rằng: Hỡi những kẻ dại dột, có lòng chậm tin lời các đấng tiên tri nói!” (Sách Lu-ca, chương 24, câu 25).

Lời Chúa thật đáng tin cậy cho con người chúng ta biết bao! Chúng ta rất cần phải mau nghe lời của Chúa và mau tin lời của Ngài để chúng ta được phước.

Tác giả Thi-thiên 119 có kinh nghiệm quý báu: “Lời Chúa làm cho tôi được sống lại” (Sách Thi-thiên, chương 119, câu 50).

Chúng ta rất cần cầu xin Chúa mở mắt tâm linh chúng ta ra để chúng ta tin cậy Ngài và thấy được những sự lạ lùng trong Lời Chúa: “Xin Chúa mở mắt tôi, để tôi thấy sự lạ lùng trong luật pháp của Chúa” (Sách Thi-thiên, chương 119, câu 18).

Chúng ta cũng phải cầu nguyện xin Chúa mở mắt tâm linh nhiều người chưa tin Chúa để họ sớm nhận biết Chúa phục sinh như Chúa đã phán dạy Phao-lô ngày xưa: “Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi dân nầy và dân ngoại là nơi Ta sai ngươi đến, đặng mở mắt họ, hầu cho họ từ tối tăm mà qua sáng láng, từ quyền lực của quỷ Sa-tan mà đến Đức Chúa Trời, và cho họ bởi đức tin nơi Ta được sự tha tội, cùng phần gia tài với các thánh đồ” (Sách Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 26, câu 17 và 18).

Lạy Chúa, xin mở mắt tâm linh chúng con ra để con thấy được Chúa phục sinh quyền năng đang cùng đi với chúng con trong mọi nẻo đường của cuộc đời nầy, hầu cho chúng con đặt đức tin trọn vẹn nơi một mình Ngài là Chân Thần mà thôi, không tin vào bất cứ thần nào khác của thế gian nầy.

Cầu xin quyền năng phục sinh của Chúa phục sinh luôn ở với chúng con từ nay cho đến khi Ngài trở lại lần thứ hai để tiếp rước chúng con về trong Nước Vinh Hiển của Ngài. A men!

Kính chúc mọi người một Lễ Phục Sinh tràn đầy tin yêu và hy vọng trong Chúa Giê-su phục sinh!

California, Mùa Thương Khó và Phục Sinh 2024!

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu