Kinh Thánh: Mác 15: 39-41; 16: 1-6; 9-11; Lu-ca 24: 1-11
Những người tin Chúa trên khắp địa cầu đang hướng lòng mình về sự Thương Khó và Phục Sinh của Chúa Giê-su.
Những ngày lễ đặc biệt của người tin Chúa trên khắp hoàn vũ như Giáng Sinh, Thương Khó, Phục Sinh, Thăng Thiên ngày nay có thể nói đã trở thành những ngày Lễ chung cho rất nhiều người, dù họ chưa phải là tín đồ của Chúa.
Nhân mùa Thương Khó và Phục Sinh năm nay, xin mời bạn cùng tôi lần theo Kinh Thánh trở về với hai sự kiện trọng đại là Chúa chịu chết và sống lại cách đây gần hai ngàn năm, để cùng học hỏi đức tin theo Chúa của những người nữ có mặt trong hai sự kiện không thể nào quên được ấy.
Nếu trong mùa Giáng Sinh, chúng ta không thể nào không nhắc đến đức tin của những người nữ nổi tiếng là Ma-ri, mẹ phần xác của Chúa Giê-su, bà Ê-li-sa-bét, mẹ của Tiên Tri Giăng Báp-tít và bà Tiên Tri An-ne (Sách Lu-ca, chương 1, và 2); thì trong mùa Thương Khó và Phục Sinh, chúng ta cũng không thể nào không nhắc đến những người nữ nổi tiếng hiện diện trong hai sự kiện Chúa chịu chết và sống lại năm xưa.
Chúng ta thường nói, những người đàn ông là... phái mạnh, nghĩa là những người mạnh mẽ, can đảm, và những người phụ nữ là... phái yếu, nghĩa là những người những người yếu đuối, nhút nhát. Nhưng trong trường hợp những người nữ hiện diện khi Chúa Giê-su chịu chết và sống lại cách đây gần hai ngàn năm trước thì khác. Họ lại là những người nữ can đảm, mạnh mẽ đến không ngờ.
Hãy cùng xem Kinh Thánh nói về những người nữ ấy.
Trong khi Đức Chúa Giê-su bị bắt thì Kinh Thánh cho biết: “Đức Chúa Giê-su phán cùng chúng rằng: Các ngươi đem gươm và gậy đến mà bắt Ta, khác nào như Ta là kẻ cướp. Ta thường ngày ngồi trong đền thờ và giảng dạy tại đó, mà các ngươi không bắt Ta. Nhưng mọi điều ấy phải xảy đến, hầu cho những lời các Đấng tiên tri đã chép được ứng nghiệm. Khi ấy, hết thảy môn đồ bỏ Ngài mà trốn đi” (Sách Ma-thi-ơ, chương 26, câu 55, 56).
“Có một người trẻ tuổi kia theo Ngài, chỉ có cái khăn bằng gai trùm mình, chúng bắt người. Nhưng người bỏ khăn lại, ở truồng chạy trốn khỏi tay chúng” (Sách Mác, chương 14, câu 51).
“Chúng điệu Đức Chúa Giê-su đến nơi thầy cả thượng phẩm, có hết thảy thầy tế lễ cả, trưởng lão và thầy thông giáo nhóm họp tại đó. Phi-e-rơ theo Ngài xa xa” (Sách Mác, chương 14, câu 53, 54).
Những môn đồ là những người trưởng thành thuộc linh đều bỏ trốn hết khi Chúa Giê-su bị bắt. Còn chàng thanh niên trai trẻ đầy sức sống nọ cũng vì sợ hãi đến nỗi phải ở truồng chạy trốn. Phi-e-rơ là vị Sứ Đồ nổi tiếng là can đảm, đã từng hùng hồn tuyên bố sẽ dám chết với Thầy, chứ không bao giờ chối bỏ Thầy đâu, thì lại theo Ngài xa xa đến tội nghiệp, và rồi sau đó chối bỏ Thầy mình cách không thương tiếc đến ba lần.
Ngược lại, khi Chúa đang bị đóng đinh thì có ít nhất ba người nữ ở bên cạnh Ngài: “Tại một bên thập tự giá của Đức Chúa Giê-su, có mẹ Ngài đứng đó, với chị mẹ Ngài là Ma-ri vợ Cơ-lê-ô-ba và Ma-ri Ma-đơ-len nữa” (Sách Giăng, chương 19, câu 25).
Rồi khi Chúa Giê-su chịu chết, Kinh Thánh cho biết cũng có nhiều người nữ hiện diện tại thời điểm đó: “Thầy đội đứng đối ngang Ngài, thấy Ngài trút linh hồn như vậy, thì nói rằng: Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời. Lại có những đàn bà đứng xa xa mà xem. Trong số ấy có Ma-ri, Ma-đơ-len, Ma-ri là mẹ Gia-cơ nhỏ, và Giô-sê, cùng Sa-lô-mê, là ba người đã theo hầu việc Ngài khi Ngài ở xứ Ga-li-lê; cũng có nhiều đàn bà khác nữa, là những người đã theo Ngài lên thành Giê-ru-sa-lem... Vả, Ma-ri Ma-đơ-len cùng Ma-ri mẹ Giô-sê, đều thấy chỗ táng Ngài” (Sách Mác, chương 15, câu 39 đến 41; và câu 47).
Khi Chúa đã sống lại vào sáng sớm của ngày thứ nhất trong tuần lễ, Kinh Thánh cũng ghi lại có sự hiện diện đầu tiên của những người nữ: “Ngày Sa-bát qua rồi, Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng Sa-lô-mê mua thuốc thơm đặng đi xức xác Đức Chúa Giê-su. Ngày thứ nhất trong tuần lễ, sáng sớm, mặt trời mới mọc, ba người đến nơi mộ, nói cùng nhau rằng: Ai sẽ lăn hòn đá lấp cửa mộ ra cho chúng ta? Khi ngó xem, thấy hòn đá đã lăn ra rồi; vả, hòn đá lớn lắm. Đoạn, họ vào nơi mộ, thấy một người trẻ tuổi ngồi bên hữu, mặc áo dài trắng, thì thất kinh. Song người nói cùng họ rằng: Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Giê-su Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài” (Sách Mác, chương 16, câu 1 đến 6).
Rõ ràng trong biến cố Chúa chịu chết và sống lại năm xưa, không phải những người nam, ngay cả các Sứ Đồ, mà bèn là những người nữ mới là những người đã có mặt tại đó sau cùng và trước hết.
Khi Chúa chịu chết, có đến ba người nữ được nêu tên là Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri là mẹ Gia-cơ nhỏ, và Giô-sê, cùng Sa-lô-mê, cũng như nhiều những người nữ khác không nêu tên đã tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử của nhân loại là Chúa Giê-su, Đấng Cứu Thế của tội nhân đã tắt thở.
Không dừng lại ở đó, trong sự việc chôn Chúa, ngoài hai người nam được Đức Chúa Trời chuẩn bị cho việc chôn xác Chúa Giê-su là Giô-sép, người ở thành A-ri-ma-thê, là Nghị Viên Tòa Công Luận, và Ni-cô-đem là Giáo Sư của dân Do-thái; còn có sự chứng kiến của những người nữ: “Các người đàn bà đã từ xứ Ga-li-lê đến với Đức Chúa Giê-su, theo Giô-sép, xem mả và cũng xem xác Ngài đặt thể nào. Khi trở về, họ sắm sửa những thuốc thơm và sáp thơm. Ngày Sa-bát, họ nghỉ ngơi theo luật lệ” (Sách Lu-ca, chương 23, câu 55, 56).
Dầu có nhiều người, trong đó có cả các Sứ Đồ của Chúa, khi Ngài bị bắt và chịu chết trên thập tự giá, đều bỏ Ngài mà trốn hết; nhưng có nhiều người nữ vẫn theo Ngài đến cùng, tận mắt chứng kiến thời khắc Chúa trút hơi thở cuối cùng, và cũng chứng kiến việc chôn Chúa nữa.
Thật đáng nể cho tấm lòng yêu mến Chúa và đức tin đặt nơi Ngài của những người nữ năm xưa!
Trong sự kiện Chúa Giê-su sống lại, những người nữ cũng là những người diện kiến Chúa phục sinh trước hết, chứ không phải là những người nam mạnh mẽ.
Kinh Thánh xác nhận, người nữ đầu tiên diện kiến Chúa sống lại tên là Ma-ri Ma đơ len:
“Vả, Đức Chúa Giê-su đã sống lại buổi sớm mai ngày thứ nhất trong tuần lễ, thì trước hết hiện ra cho Ma-ri Ma-đơ-len, là người mà Ngài đã trừ cho khỏi bảy quỉ dữ. Người đi đem tin cho những kẻ theo Ngài khi trước, và nay đang tang chế khóc lóc. Nhưng các người ấy vừa nghe nói Ngài sống, và người từng thấy Ngài, thì không tin” (Sách Mác, chương 16, câu 9 đến 11).
Chúa phục sinh cũng hiện ra cho những người nữ khác ngoài Ma ri Ma đơ len, như là Gian nơ, Ma-ri, mẹ Gia cơ và các người nữ khác nữa. Hơn thế nữa, những người nữ cũng chính là những người rao tin mừng Chúa sống lại đầu tiên:
“Ngày thứ nhất trong tuần lễ, khi mờ sáng, các người đàn bà ấy lấy thuốc thơm đã sửa soạn đem đến mồ Ngài. Họ thấy hòn đá đã lăn ra khỏi cửa mồ; nhưng bước vào, không thấy xác Đức Chúa Giê-su. Đang khi không biết nghĩ làm sao, xảy có hai người nam mặt áo sáng như chớp, hiện ra trước mặt họ. Họ đang thất kinh, úp mặt xuống đất; thì hai người ấy nói rằng: Sao các ngươi tìm người sống trong vòng kẻ chết? Ngài không ở đây đâu, song Ngài đã sống lại. Hãy nhớ khi Ngài còn ở xứ Ga-li-lê, phán cùng các ngươi thể nào, Ngài đã phán rằng: Con người phải bị nộp trong tay kẻ có tội, phải bị đóng đinh trên cây thập tự, và ngày thứ ba phải sống lại. Họ bèn nhớ lại những lời Đức Chúa Giê-su đã phán. Họ ở mồ trở về, rao truyền mọi sự ấy cho mười một sứ đồ và những người khác. Ấy là Ma-ri Ma-đơ-len, Gian-nơ, và Ma-ri mẹ của Gia-cơ, cùng các đàn bà khác đi với họ đã rao truyền như vậy cho các sứ đồ. Song các sứ đồ không tin, cho lời ấy như là hư không” (Sách Lu-ca, chương 24, câu 1 đến 11).
Rõ ràng, tấm lòng yêu mến Chúa của những người nữ năm xưa đã được Chúa đáp đền, ấy là họ được diện kiến Chúa phục sinh trước tất cả mọi người và là những người đầu tiên rao truyền tin mừng phục sinh vĩ đại cho người khác. Há đó không phải là một phước hạnh lớn sao?
Tuy nhiên, có một điều... đáng tiếc ở đây nơi những người nữ năm xưa trong sự kiện Chúa phục sinh, ấy là việc họ đã mang thuốc thơm đi để xức xác Chúa vào buổi sáng phục sinh.
Lẽ ra, nếu họ ghi nhớ lời Chúa đã dạy cho họ trước đó nhiều lần, thì họ sẽ không cần phải mang thuốc thơm theo để xức xác Chúa làm gì, vì họ biết Chúa sẽ sống lại sau ba ngày nằm trong phần mộ. Nhưng tiếc thay, vì quên mất lời Chúa dạy, nên họ đã mang thuốc thơm theo xức xác Ngài, để rồi cuối cùng không xức được xác Chúa chi cả. Đó là việc làm không cần thiết, nếu không muốn nói là việc làm... dư công của họ. Hay nói như Đại Thi Hào Nguyễn Du đã nói “Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau” vậy.
Tôi tin rằng trong buổi sáng phục sinh năm xưa, trong số những người nữ mang thuốc thơm theo đặng xức xác Chúa, không có Ma ri, em của La xa rơ và Ma thê, vì bà là người đã từng “ngồi dưới chân Chúa mà nghe lời Ngài” (Sách Lu-ca, chương 10, câu 39) và bà là người đã dành cả một chai dầu thơm rất quý giá đập bể ra mà xức cho Ngài trước khi Ngài lên thập tự giá chịu chết vì tội nhân loại (Sách Giăng, chương 12, câu 3). Bà đã xức xác Chúa rồi, và bà cũng biết chắc Chúa sẽ sống lại sau ba ngày nằm trong phần mộ, nên chắc chắn bà sẽ không mang thuốc thơm đến để xức xác Chúa trong buổi sáng phục sinh đầu tiên ấy.
Kinh Thánh cho chúng ta biết người nữ là giống yếu đuối (Sách Phi-e-rơ thứ nhất, chương 3, câu 7), nên dễ bị dỗ dành hơn người nam, như Ê va đã bị ma quỷ dỗ dành trong vườn Ê đen xưa, chứ không phải A đam: “Lại không phải A đam bị dỗ dành, bèn là người đàn bà bị dỗ dành mà sa vào tội lỗi” (Sách Ti-mô-thê thứ nhất, chương 2, câu 14).
Đó là điều phổ biến; nhưng có những trường hợp ngoại lệ, như trường hợp những người nữ trong hai sự kiện Chúa chịu chết và sống lại năm xưa. Họ lại là những người rất can đảm, mạnh mẽ theo Chúa cho đến cùng, đến nỗi chứng kiến cả sự việc Chúa tắt thở và việc chôn Chúa nữa. Chính vì vậy, họ được Chúa ban thưởng là được diện kiến Chúa sống lại đầu tiên và là những người rao giảng tin mừng phục sinh trước hết.
Nguyện xin Chúa dùng tấm gương tin kính của những người nữ trong sự kiện Chúa chịu chết và sống lại năm xưa nầy để nhắc nhở đức tin theo Chúa của chúng ta ngày nay. Xin Chúa cho chúng ta hết lòng tin Chúa, theo Chúa cho đến cùng, chắc chắn chúng ta sẽ được Chúa ban thưởng trong ngày Ngài trở lại trong tương lai chẳng sai.
Kính chúc mọi người, nói chung và những người nữ, nói riêng một Lễ Phục Sinh tràn đầy niềm vui và hạnh phước từ Đấng Sống ban cho!
California, Mùa Phục Sinh 2024!
Mục Sư Nguyễn Đình Liễu