Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 9: 15-17; Mác 7: 8, 9; Giăng 2: 1-11; Công Vụ 2: 12, 13; II Cô-rinh-tô 3: 17
Phép lạ đầu tiên trong chức vụ của Chúa Giê-su trên đất là phép lạ hóa nước thành rượu trong một tiệc cưới được Sứ Đồ Giăng ghi lại trong Giăng chương 2, từ câu 1 đến câu 11.
Hóa nước thành rượu là một trong những phép lạ độc đáo mà Chúa Giê-su đã làm trong chức vụ của Ngài. Phép lạ đó đã đem lại niềm vui mừng khôn xiết cho gia chủ, nhất là cho chàng rể.
Phép lạ đó cũng làm cho gia chủ và chàng rể trở nên... nổi tiếng vì đã để lại rượu ngon đến sau cùng để đãi khách. Gia chủ nầy thật là có phước vì đám cưới của con mình lại có sự hiện diện của vị khách đặc biệt nhất, đó là Chúa Giê-su!
Thật đúng là không có ai giống như Chúa Giê-su! Ngài hiện diện ở đâu thì đem lại phước hạnh tuyệt vời cho người ta ở đó.
Còn nhớ khi các môn đồ của Giăng Báp-tít đến hỏi Chúa Giê-su tại sao họ kiêng ăn còn môn đồ của Ngài thì không? Đức Chúa Giê-su đáp: “Trong khi chàng rể còn ở với bạn hữu đến mừng cưới, thì những bạn hữu đó có thể nào buồn rầu được ư? Nhưng đến ngày nào chàng rể sẽ bị đem đi khỏi họ, thì họ mới kiêng ăn. Không có ai vá miếng nỉ mới vào cái áo cũ, vì nếu làm vậy, miếng nỉ mới sẽ chằng rách áo cũ, và đàng rách trở nên xấu hơn. Cũng không có ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, nếu làm vậy thì bầu nứt, rượu chảy ra, và bầu phải hư, song ai nấy đổ rượu mới vào bầu da mới, thì giữ được cả hai bề” (Sách Ma-thi-ơ, chương 9, câu 15 đến 17).
Cần biết rằng, Chúa Giê-su không lên án sự kiêng ăn, vì chính Ngài đã kiêng ăn bốn mươi ngày rồi sau đó chịu ma quỷ cám dỗ trong đồng vắng, và Ngài đã chiến thắng cách vẻ vang.
Ở đây, Chúa Giê-su lên án sự kiêng ăn hình thức bên ngoài chỉ nhằm để khoe khoang của người Pha-ri-si mà thôi. Ngài lên án việc giữ luật pháp cách câu nệ bằng văn tự, chứ không phải tinh thần của nói, vì “chữ làm cho chết, nhưng Thánh Linh làm cho sống” (Sách Cô-rinh-tô thứ nhì, chương 3, câu 6). Kiêng ăn cũng phải đúng thời điểm và có thời điểm của nó, chứ không phải lúc nào cũng kiêng ăn để chung tỏ mình là... thiêng liêng, thuộc linh hơn người khác.
Hình ảnh một Chàng Rể mà Chúa Giê-su nói đến đó là chính Ngài, Ngài đến để ban cho người tin Ngài niềm vui Thiên thượng tuyệt vời. Cho nên, cuộc đời của các tín nhân phải là một cuộc đời vui mừng như một người đang ở trong tiệc cưới chớ không phải cuộc đời buồn bã, tang chế. Hình ảnh tấm vải mới cho chúng ta biết rằng, Ngài đến để ban cho chúng ta một tâm linh tươi mới, trọn lành, chứ Ngài không đến để “chắp vá lại cuộc đời rách nát của chúng ta”. Hình ảnh rượu mới nói đến một lối sống mới đầy hứng khởi mà Chúa ban cho chúng ta, như rượu mới làm hứng chí loài người. Rượu mới cũng chính là hình ảnh về Đức Thánh Linh bước vào trong cuộc đời chúng ta khi chúng ta tin nhận Chúa Giê-su, và thay đổi hoàn toàn cuộc đời cũ của chúng ta. Bầu da cũ tượng trưng cho Do-thái giáo của người Giu-đa sẽ không thể nào chịu đựng nổi khi đổ rượu mới là Tin Lành của Chúa Giê-su vào. Nó sẽ bị nứt, bị rách liền tay.
Chúa không đến để sửa đổi, bổ túc, hay chắp vá Do-thái giáo, như đem vải mới vá vào quần áo cũ. Trái lại, Chúa Giê-su là một nhà cách mạng vĩ đại, Ngài đem đến một phương cách cứu rỗi mới hoàn toàn. Tin Lành của Chúa Giê-su không phải là luật pháp, nhưng là ân điển: “Vì luật pháp đã ban cho bởi Môi se, còn ơn và lẽ thật bởi Đức Chúa Giê-su Christ mà đến” (Sách Giăng, chương 1, câu 17). Chúa Giê-su không phải là một phương tiện để con người nhờ đó mà đến với Ðức Chúa Trời, nhưng Ngài chính là Cứu Cánh cho con người tội lỗi chúng ta như Kinh Thánh đã khẳng định: “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác (ngoài Chúa Cứu Thế Giê-su); vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu” (Sách Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 4, câu 12).Tin Lành không phải là một tổ chức tôn giáo với những nghi lễ lỗi thời, nhưng là sự liên hệ sống động với chính Đức Chúa Giê-su.
Chúa Giê-su biết rõ Tin Lành mà Ngài mang đến cho con người là điều hoàn toàn mới mẻ, khác hẳn với những sự dạy dỗ một cách văn tự, máy móc của các Thầy Thông Giáo và người Pha-ri-si. Chúa đã dùng hai hình ảnh miếng vải mới vá vào chiếc áo cũ, và rượu mới với bầu da cũ để cắt nghĩa cho người ta hiểu được Tin Lành độc đáo đến từ Trời.
Miếng vải mới chưa giặt, thì khi giặt thì nó sẽ bị co lại. Nếu đem vá vào chiếc áo cũ, thì sự co lại của miếng vải mới sẽ làm bung chỗ áo bị vá, chỗ rách lại càng to hơn và xấu hơn. Chẳng khác nào Tin Lành sẽ phải tách hẳn ra khỏi Do-thái giáo, chứ không thể nào vá vào Do-thái giáo được. Cái áo cũ của Do-thái giáo thì không thể đổi mới, hay sửa lại, mà cần phải được thay thế bằng Tin Lành của Chúa Giê-su. Ban đầu, Hội Thánh của Chúa vẫn là một phần của Do-thái giáo. Sau đó, khi Hội Thánh An-ti-ốt được mở ra, thì Cơ-đốc giáo đã hoàn toàn tách khỏi Do-thái giáo. Vào thời Trung cổ, khi Giáo Hội đi lệch quá xa lời Chúa, Đức Chúa Trời đã dùng Martin Luther đứng lên can đảm làm cuộc cải chánh Giáo Hội, để đưa Hội Thánh trở về lại con đường đúng với Kinh Thánh, vì không thể nào vá hết những chỗ rách nát của Giáo Hội lúc bấy giờ.
Tương tự như thế, thời Chúa Giê-su, người ta giữ rượu nho trong các bầu bằng da thú. Khi da còn mới thì còn độ co giãn, nhưng lúc cũ đi thì không còn nữa, nên dễ nứt. Rượu mới thì còn độ lên men, sẽ dễ làm căng bầu da. Bầu da mới sẽ co giãn mới có thể giữ được rượu mới đổ vào, còn bầu da cũ mà đổ rượu mới vào, sẽ bị nứt ngay, mất cả rượu, hỏng luôn cả bầu da.
Rượu mới chính là quyền năng biến đổi của Tin Lành. Chúa Giê-su là Đấng chiến thắng, khi Tin Lành của Ngài đến đâu thì có quyền phép phá bỏ những cái cũ, và tạo nên cái mới đến đó.
Qua câu chuyện của Chúa Giê-su dạy về rượu mới, bầu mới, chúng ta cần xin Chúa cho mỗi chúng ta nhận biết được bài học sâu xa và giá trị việc đổi mới trong đời sống theo Chúa của mỗi chúng ta.
Trong ngày Lễ Ngũ Tuần đầu nhứt, khi Đức Thánh Linh được ban xuống cho các môn đồ, mở miệng họ và họ khởi sự nói các thứ tiếng của ít nhất mười bốn dân tộc khác nhau đang có mặt tại Thủ Đô Giê-ru-sa-lem lúc bấy giờ, khiến các dân tộc đó ngạc nhiên đến sợ hãi, không hiểu thấu được... chuyện kỳ diệu ấy, nên có người đã nhạo báng: “Ai ai đều sợ hãi, không biết nghĩ làm sao, bèn nói với nhau rằng: Việc nầy là nghĩa làm sao? Nhưng có kẻ lại nhạo báng rằng: Họ say rượu mới đó.” (Sách Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 2, câu 12 và 13).
Rượu mới mà người ta nhạo báng đó chính là Đức Thánh Linh. Các môn đồ của Chúa Giê-su đã... say rượu mới thật sự (tức say trong Thánh Linh của Đức Chúa Trời).
Chính Đức Thánh Linh đã bước vào trong đời sống của họ và ban cho họ khả năng nói các thứ tiếng ngoại quốc của ít nhất mười bốn dân tộc có mặt trong buổi Lễ Ngũ Tuần đầu nhứt tuyệt diệu năm xưa, những ngôn ngữ mà trước đó họ chưa từng học bao giờ.
Đức Thánh Linh có thể làm được những điều mới mẻ tuyệt diệu cho người tin Chúa Giê-su và sẵn lòng để Đức Thánh Linh làm việc.
Trở lại với câu chuyện Chúa hóa nước thành rượu vừa nêu ở trên.
Kinh Thánh nói gì về việc uống rượu?
Có thể nói rằng, Kinh Thánh có khá nhiều chỗ... ủng hộ cho việc uống rượu! Kinh Thánh cho biết rượu là một món quà Chúa ban cho con người: “Rượu nho là vật khiến hứng chí loài người” (Sách Thi-thiên, chương 104, câu 15). Rượu nho là một dấu hiệu về sự chúc phước của Chúa dành cho người có lòng dâng hiến: “Hãy lấy tài vật và huê lợi đầu mùa của con mà tôn vinh Đức Giê-hô-va. Vậy, các vựa lẫm con và những thùng của con sẽ tràn rượu mới” (Sách Châm Ngôn, chương 3, câu 9, 10). “Hãy đi ăn bánh cách vui mừng, và uống rượu cách hớn hở, vì Đức Chúa Trời đã nhận các công việc ngươi” (Sách Truyền Đạo, chương 9, câu 7). Rượu cũng là một thành phần trong của lễ dâng hiến cho Đức Giê-hô-va: “Ngươi phải dâng lễ quán bằng rượu nho cho Đức Giê-hô-va trong nơi thánh” (Sách Dân Số Ký, chương 28, câu 7)
Chúa Giê-su đã thực hiện phép lạ đầu tiên rất độc đáo là hóa nước thành rượu ngon. Tôi tin rằng Chúa Giê-su và các môn đồ Ngài cũng đã ăn và uống rượu cùng với các thực khách có mặt trong tiệc cưới hôm đó. Hy vọng rằng, nhiều người cũng sẽ có cùng niềm tin như tôi. Và hy vọng rằng, sẽ không có ai... ném đá tôi về niềm tin có cơ sở ấy. Chẳng lẽ, Chúa hóa nước thành rượu mà Ngài lại không uống sao? Chúa Giê-su không bao giờ là mỵ dân cả! Tôi cũng tin chắc rằng, Ngài không bao giờ say sưa, luông tuồng, vì Ngài luôn biết tiết độ, tự chủ. Tôi tin rằng, nhiều người cũng có niềm tin như vậy.
Tuy rượu và việc uống rượu được nhắc tới trong Kinh Thánh nhiều lần, nhưng say sưa, buông tuồng là điều không được chấp nhận: “Đừng say rượu, vì rượu xui cho buông tuồng, nhưng phải đầy dẫy Thánh Linh” (Sách Ê-phê-sô, chương 5, câu 18). Hãy nhớ điều đó!
Theo sách Thi-thiên, chương 104, câu 15, thì rượu đem lại sự hứng chí, thỏa thích cho con người. Chúa Giê-su hóa nước thành rượu đem lại sự phấn khích, hứng chí vô cùng cho gia chủ và chàng rể.
Từ câu chuyện hóa nước thành rượu thú vị nầy, chúng ta có thể thấy một trong những đặc điểm quan trọng nhất của Cơ đốc giáo chân thật là sự vui vẻ, lòng vui mừng.
Nhân nói chuyện... bình mới,... rượu mới, chúng ta suy gẫm một chút về việc tuân giữ những truyền thống giáo điều do Giáo Hội đặt ra, chứ không đến từ Lời Chúa.
Chúa Giê-su đã từng lên án rất mạnh mẽ giới lãnh đạo tôn giáo thời xưa là người Pha-ri-si và Thầy Thông Giáo khi họ xem truyền thống của loài người là trọng hơn Lời Đức Chúa Trời: “Các ngươi bỏ điều răn của Đức Chúa Trời, mà giữ lời truyền khẩu của loài người. Ngài cũng phán cùng họ rằng: Các ngươi bỏ hẳn điều răn của Đức Chúa Trời, đặng giữ theo lời truyền khẩu của mình” (Sách Mác, chương 7, câu 8 và 9).
Chúng ta rất dễ bị để cho những truyền thống, những giáo điều của Giáo Hội “nhốt” chúng ta trong bốn bức tường của nó, đến nỗi chúng ta không còn thèm khát được đổi mới nữa để có thể sống một đời sống mỗi ngày càng đẹp lòng Chúa hơn.
Có những truyền thống nào trong đời sống theo Chúa của bạn hay Giáo Hội của bạn đi ngược lại với Kinh Thánh không? Chính những truyền thống phi Kinh Thánh đó sẽ làm cho cuộc đời theo Chúa của bạn mất hết sức sống mới và niềm vui mới trong rượu mới của Đức Thánh Linh.
Để có thể say trong rượu mới của Đức Thánh Linh thì không có cách nào khác là hãy ra khỏi, hãy đoạn tuyệt những truyền thống “chết người” ấy, thì bạn sẽ được đầy tràn rượu mới vui mừng, phấn khởi, thỏa thích của Đức Thánh Linh ban cho.
Kinh Thánh cho biết: “Vả, Chúa tức là Thánh Linh, Thánh Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự do cũng ở đó” (Sách Cô-rinh-tô thứ nhì, chương 3, câu 17).
Những truyền thống phi Kinh Thánh sẽ... giết chết sự tự do hành động của Đức Thánh Linh trong đời sống theo Chúa của chúng ta.
Bạn và tôi rất cần phải mạnh dạn “bước theo Thánh Linh, chớ hề làm trọn những điều ưa muốn của xác thịt” (Sách Ga-la-ti, chương 5, câu 16), của những truyền thống phi Kinh Thánh do con người đặt ra.
Chúng ta rất cần phải biết sống đẹp lòng Đức Chúa Trời bằng việc say rượu mới của Thánh Linh Đức Chúa Trời hơn là sợ làm mất lòng con người, khi cứ khư khư ôm giữ những truyền thống phi Kinh Thánh, để rồi nói “rượu cũ ngon hơn” (Sách Lu-ca, chương 5, câu 39).
Nguyện xin Chúa Thánh Linh giúp đỡ cho chúng con để sẵn lòng say rượu mới của Thánh Linh Ngài, hầu cho đời sống theo Chúa của chúng con sẽ được kết quả cho Chúa từ nay cho đến ngày chúng con được gặp Ngài trong tương lai. A men!
California, Tháng 4/2024!
Mục Sư Nguyễn Đình Liễu