Kinh Thánh: Thi-thiên 95: 3-8; Công Vụ Các Sứ Đồ 14: 11-18
Quỳ lạy là một hành động thường thấy nơi con người và chỉ thấy nơi con người. Hành động đó bày tỏ sự tôn thờ một vị thần nào đó mà một người đang tôn thờ.
Quỳ lạy là một hành động của sự thờ phượng, và sự thờ phượng là một việc làm chỉ có nơi con người, còn các loài vật khác không hề có hành động nầy. Cho nên, ta có thể nói sự thờ phượng là điều mà Đức Chúa Trời đã đặt để trong sâu thẳm tâm hồn con người, khi Ngài sáng tạo nên họ.
Gần đây, trên mạng xã hội, thấy lan truyền hình ảnh một người khoác áo thầy tu đi khất thực từ Nam ra Bắc ở nước ta. Người nầy còn trẻ tuổi, nhưng thu hút được sự chú ý của khá nhiều người. Người nầy đi đến đâu, thì có nhiều người ra đón, cho thức ăn, nước uống (từ ngữ nhà Phật gọi là” cúng dường”). Cũng có nhiều người khác, ở nhiều độ tuổi khác nhau, già có trẻ có, nam có nữ có, với lòng ngưỡng mộ người nầy, đã chào đón và sấp mình trước mặt rồi lạy nhiều lạy một cách hết sức thành kính, xem như đây là một vị thánh sống mà họ gặp được ở giữa thời... mạt pháp nầy vậy.
Từ câu chuyện nầy, tôi nhớ đến câu chuyện được ghi trong Kinh Thánh.
Kinh Thánh có ghi lại câu chuyện khi hai Sứ Đồ Phao-lô và Ba-na-ba chữa lành người què chân từ lúc sinh ra tại thành Lít-trơ, thì dân chúng ngạc nhiên kêu lên: “Các thần đã lấy hình loài người mà xuống cùng chúng ta. Chúng bèn xưng Ba-na-ba là thần Giu-bi-tê, còn Phao-lô là thần Mẹt-cu-rơ, vì là người đứng đầu giảng đạo. Thầy cả của thần Giu-bi-tê có miếu nơi cửa thành, đem bò đực và tràng hoa đến trước cửa, muốn đồng lòng với đoàn dân dâng một tế lễ. Nhưng hai sứ đồ là Ba-na-ba và Phao-lô hay điều đó, bèn xé áo mình, sấn vào giữa đám đông, mà kêu lên rằng: Hỡi các bạn, sao làm điều đó? Chúng ta chỉ là loài người giống như các ngươi; chúng ta giảng Tin Lành cho các ngươi, hầu cho xây bỏ các thần hư không kia, mà trở về cùng Đức Chúa Trời hằng sống, là Đấng đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật trong đó. Trong các đời trước đây, Ngài để cho mọi dân theo đường riêng mình, dầu vậy, Ngài cứ làm chứng luôn về mình, tức là giáng phước cho, làm mưa từ trời xuống, ban cho các ngươi mùa màng nhiều hoa quả, đồ ăn dư dật, và lòng đầy vui mừng. Tuy sứ đồ nói như vậy, chỉ vừa đủ ngăn trở dân chúng dâng cho mình một tế lễ” (Sách Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 14, câu 11-18).
Dân chúng thành Lít-trơ thấy hai Sứ Đồ làm phép lạ chữa lành cho người què bẩm sinh đi được, họ tưởng hai Sứ Đồ là thần từ trên xuống, và họ đặt tên cho Ba-na-ba là thần Giu-bi-tê, còn Phao-lô là thần Mẹt-cu-rơ. Không dừng lại ở đó, họ còn đem bò đực và hoa đến để dâng một của tế lễ cho... hai thần.
Hai Sứ Đồ hay biết điều đó, liền ngăn, không cho họ làm, vì hai Sứ Đồ cũng chỉ là người như họ mà thôi.
Đây là việc làm rất phải của hai Sứ Đồ Phao-lô và Ba-na-ba.
Dầu Chúa cho hai Sứ Đồ làm được nhiều phép lạ, chữa lành bệnh tật cho dân chúng, thậm chí còn kêu được kẻ chết sống lại nữa; nhưng hai Sứ Đồ vẫn không quên mình chỉ là tôi tớ của Chúa, cũng chỉ là con người như bao người khác, chứ không phải là thần thánh gì đâu.
Còn nhớ câu chuyện về Vua Phi-líp của xứ Ma-xê-đoan ngày xưa:
“Vào thế kỉ thứ IV trước Công Nguyên, tại Vương Quốc Ma-xê-đoan (thuộc Hi Lạp hiện nay) có một vị vua hùng mạnh, đã đánh đông dẹp bắc, uy danh lừng lẫy. Đó là quốc vương Philíp.
Mặc dầu ngai vàng vững chắc, thần dân quy phục, nhưng ông vua này vẫn luôn luôn nghĩ rằng ở cương vị chúa tể của mình, mình dễ tự phụ mà mắc những sai lầm đáng tiếc, nên ông đã ra lệnh cho một người hầu cận là mỗi buổi sáng, khi ông thức dậy thì đến trước long sàng dõng dạc nhắc một câu:
– Hỡi Vua Phi-líp, Nhà Vua cũng chỉ là người!” *
Đó là một lời nhắc nhở đúng và hay để vua không quên vị trí của mình, dù là vua cai trị, có nhiều quyền hành trong tay, nhưng cũng chỉ là người mà thôi.
Không một con người nào trên trần gian nầy xứng đáng để chúng ta cúi xuống mà thờ lạy cả, vì tất cả đều là tội nhân đáng chết trước mặt Đức Chúa Trời thánh khiết tuyệt đối.
Kinh Thánh không dạy chúng ta thờ lạy con người, vì là loài thọ tạo. Kinh Thánh dạy chúng ta phải thờ lạy Đức Chúa Trời vì Ngài là Đấng Tạo Hóa.
Lời Kinh Thánh chép: “Giê-hô-va là Đức Chúa Trời rất lớn, Là Vua cao cả trên hết các thần. Các vực sâu của đất đều ở nơi tay Ngài; Những đỉnh núi cũng thuộc về Ngài. Biển thuộc về Ngài, vì chính Ngài đã làm nó; Còn đất khô, tay Ngài cũng đã nắn nên nó. Hãy đến, cúi xuống mà thờ lạy; Khá quì gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo hóa chúng tôi! Vì Ngài là Đức Chúa Trời chúng tôi: Chúng tôi là dân của đồng cỏ Ngài, Và là chiên tay Ngài dìu dắt” (Sách Thi-thiên, chương 95, câu 3-7).
Khi chưa biết Chúa, thì chúng ta thường hay thờ lạy theo kiểu “xưa bày nay bắt chước”, hoặc thờ lạy theo đám đông; nhưng một khi chúng ta biết đến Đức Chúa Trời và đem lòng tin nhận Ngài, thì chúng ta đã tin đúng Đấng đáng tin và thờ lạy đúng Đấng đáng thờ lạy vậy.
Cho dù bạn đang theo tôn giáo nào và đang thờ lạy ai đi nữa, thì có một điều chắc chắn là khi gặp gian nguy, khổ nạn, hoặc khi đối diện với sự chết, bạn cũng phải kêu đến Ông Trời mà thôi. “Trời ơi, cứu tôi!”, hay “Chỉ có Trời cứu!” là những câu nói mà người ta thường hay nói mỗi khi đến đường cùng vậy!
Bạn có đồng ý không?
Nếu bạn đồng ý như thế, thì bạn đã hiểu rằng, Ông Trời là Đấng duy nhất đáng tôn thờ, đáng thờ lạy cho con người của chúng ta, chứ không có Đấng nào khác, hay con người nào khác.
Mọi Giáo chủ, hay Triết gia của đời cũng đều chỉ là người, không phải là Ông Trời. Còn Chúa Giê-su chính là Ông Trời trong thân xác con người. Ngài vừa là Trời vừa là Người, gọi là Đấng Thần Nhân. Chúa Giê-su là Đấng đáng tôn thờ, đáng thờ lạy cho con người chúng ta.
Chữ Nho có câu: "Hoạch tội ư thiên, vô sở đảo giả" nghĩa là mắc tội với Ông Trời, thì không thể nào cầu khẩn nơi nào được. Có tội với Đức Chúa Trời, con người không thể tìm được lối giải thoát ở bất cứ nơi đâu khác được cả.
Cách duy nhất để được giải thoát, để được tha thứ tội lỗi, chính là trở về với Đức Chúa Trời, thờ lạy và hầu việc Ngài và chỉ một mình Ngài mà thôi.
Ông cha ta xưa rất đúng khi nói:
Lạy Trời mưa xuống,
Lấy nước tôi uống,
Lấy ruộng tôi cày,
Lấy đầy bát cơm,
Lấy rơm đun bếp.
Vâng! Không lạy ai khác, ngoài lạy Ông Trời, vì chỉ Ông Trời mới ban nắng, làm mưa cho con người. Kinh Thánh khẳng định: Đức Chúa Trời “khiến mặt trời mọc lên soi kẻ dữ cùng kẻ lành, làm mưa cho kẻ công bình cùng kẻ độc ác” (Sách Ma-thi-ơ, chương 5, câu 45).
Không hiểu tại sao nhiều người lại dễ dàng quỳ mọp một cách thành kính để lạy một vật, hay một con người nào đó đến thế? Trong khi đó, Ông Trời ban nắng, làm mưa, ban cho không khí để mình hưởng một cách miễn phí trọn cả đời, thì lại không chịu cúi xuống để thờ lạy. Khi mình là tội nhân, Đức Chúa Trời đã ban Chúa Giê-su xuống thế gian để chịu chết thay tội cho mình và sống lại, sống mãi mãi để ban sự sống đời đời cho mình thì mình lại không chịu quỳ xuống để thờ lạy Ngài???
Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời đã cho tôi nhận biết mình là tội nhân trước mặt Ngài, và tôi đã quay trở lại thờ phượng Ngài cách đây mấy chục năm rồi. Được Chúa tha thứ tội lỗi, được Ngài nhận làm con và được ở trong nhà của Ngài thật là một phước hạnh vô cùng lớn lao, không còn phước hạnh nào lớn hơn thế!
Vua Đa-vít đã cho biết: “Phước thay cho người nào được tha sự vi phạm mình, được khỏa lấp tội lỗi mình! Phước thay cho người nào Đức Giê-hô-va không kể gian ác ch, và trong lòng không có sự giả dối!” (Sách Thi-thiên, chương 32, câu 1, 2).
Nguyện xin Đức Chúa Trời mở mắt lòng nhiều người Việt Nam thân yêu để họ sớm nhận biết Ngài là Chân Thần duy nhất, đặng quay về thờ lạy Ngài như đáng phải thờ lạy! Amen!
California, Tháng 5/ 2024!
Mục Sư Nguyễn Đình Liễu
*100-mau-chuyen-co-dong-tay