Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 373

Chuyện... Mù Và... Sáng

Kinh Thánh: Lu-ca 18: 35-43

Mắt bị mù là một trong những điều bất hạnh lớn cho con người trong cuộc sống nầy.

Theo báo chí chi biết, hiện nay trên thế giới, số người bị mù mắt lên đến hàng trăm triệu người.

“Trên thế giới hiện có khoảng 314 triệu người mù và thị lực thấp, trong đó khoảng 45 triệu người mù, những người trên 50 tuổi chiếm tỷ lệ 80 phần trăm. Cứ 5 giây thế giới có thêm một người bị mù, và cứ 1 phút thế giới có thêm 1 trẻ bị mù. 90 phần trăm người mù sống ở các nước nghèo và đang phát triển. Tuy nhiên, 80 phần trăm các nguyên nhân gây mù có thể điều trị hoặc phòng tránh được.

Việt Nam hiện có khoảng 2 triệu người mù loà; một phần ba trong số đó là những người nghèo không có tiền điều trị mang lại ánh sáng. Qua điều tra cho thấy, các nguyên nhân gây mù chính hiện nay thì đục thể thủy tinh vẫn là nguyên nhân chủ yếu (chiếm tới 66,1 phần trăm), tiếp đó là các bệnh lý đáy mắt, glôcôm, tật khúc xạ...” *

Trong sách Lu-ca, chương 18, có ghi lại câu chuyện về một người mù được Chúa Giê-su chữa lành một cách kỳ diệu như sau:

Đức Chúa Giê-su đến gần thành Giê-ri-cô, có một người đui ngồi xin ở bên đường, nghe đoàn dân đi qua, bèn hỏi việc gì đó. Người ta trả lời rằng: Ấy là Giê-su, người Na-xa-rét đi qua. Người đui bèn kêu lên rằng: Lạy Giê-su, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! Những kẻ đi trước rầy người cho nín đi; song người càng kêu lớn hơn nữa rằng: Lạy con vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! Đức Chúa Giê-su dừng lại, truyền đem người đến. Khi người đui lại gần, thì Ngài hỏi rằng: Ngươi muốn ta làm gì cho? Thưa rằng: Lạy Chúa, xin cho tôi được sáng mắt lại. Đức Chúa Giê-su phán rằng: Hãy sáng mắt lại; đức tin của ngươi đã chữa lành ngươi. Tức thì, người sáng mắt, đi theo Đức Chúa Giê-su, ngợi khen Đức Chúa Trời. Hết thảy dân chúng thấy vậy, đều ngợi khen Đức Chúa Trời” (Sách Lu-ca, chương 18, câu 35 đến 43).

Người bị mù mắt thì sẽ không còn thấy được thế giới chung quanh mình, không còn phân biệt được sắc màu, không còn thưởng thức được vẻ đẹp của thiên nhiên, cây cỏ, hoa lá. Đó quả là một thiệt thòi rất lớn.

Câu chuyện người mù do Bác Sĩ Lu-ca ghi lại ở trên cho chúng ta thấy:

Người mù nầy ngồi bên đường để xin ăn. Vì mù không thấy đường để có thể làm việc kiếm sống, nên anh ta phải ngồi bên đường để xin người qua lại bố thí cho mình. Một ngày nọ, bất ngờ anh nghe tiếng nói ồn ào như tiếng của một đoàn người đông sắp đến gần chỗ anh ngồi. Anh liền hỏi việc gì vây? Người ta trả lời rằng đang có Chúa Giê-su, người Na-xa-rét đi qua đây. Nghe vậy, anh liền kêu lên: “Lạy Giê-su, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng!”

Nghe anh kêu lên lớn tiếng như thế, nhiều người đã rầy anh; nhưng anh vẫn không nhụt chí, anh tiếp tục kêu lớn hơn nữa. Chúa Giê-su nghe thấy cảm động liền truyền cho đem anh lại gần, và Ngài hỏi “Ngươi muốn ta làm chi cho?” Anh liền nói: “Lạy Chúa, xin cho tôi được sáng mắt lại”

Thấy anh có đức tin, Chúa phán một lời là mắt anh được sáng lại như thường tức thì. Anh vui mừng đi theo Chúa Giê-su để ngợi khen Ngài.

Giả sử nếu anh mù nầy khi nghe Chúa hỏi “Ngươi muốn ta làm chi cho?” mà anh trả lời “Xin cho tôi ít tiền”, thì có lẽ anh sẽ tiếp tục làm người mù, ngồi bên vệ đường để xin người ta bố thí cho mình như đã từng làm bao nhiêu năm qua mà thôi. Đòi anh sẽ không có gì thay đổi cả! Mù vẫn hoàn mù! Ăn xin vẫn hoàn ăn xin!

Đó chỉ là giả sử. Người mù nầy có lẽ đã ngồi xin ăn nhiều năm qua bên vệ đường, vì anh không có tiền để tìm thầy chữa mắt cho mình, nên anh đành chấp nhận số phận hẩm hiu. Có lẽ anh đã có nghe biết về một người tên Giê-su nào đó đầy tình yêu thương và quyền năng, làm nhiều phép lạ dấu kỳ; nhưng anh mù nên không biết làm sao tìm gặp được Ngài.

Bỗng một hôm, nói theo cách dân gian người ta thường nói, “trời xui đất khiến” thế

nào, Chúa Giê-su lại đi ngang qua con đường chỗ anh đang ngồi ăn xin (dĩ nhiên là Ngài có chương trình, kế hoạch của Ngài sẵn, chứ không phải ngẫu nhiên mà Ngài đi qua đó đâu). Đúng là cơ hội ngàn năm một thuở đến với anh, anh liền chớp lấy cơ hội kêu xin Chúa cứu chữa cho mình. Lòng khao khát được sáng mắt cháy bỏng trong anh được Chúa trả lời. Chúa Giê-su đã chữa lành cho anh bởi anh đã đặt đức tin nơi Ngài.

Lời Kinh Thánh chép rằng: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin mà anh em được cứu. Điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình” (Sách Ê-phê-sô, chương 2, câu 8, 9).

Bởi đức tin đặt đúng đối tượng đáng tin là Đức Chúa Giê-su, anh mù đã được sáng mắt. Có thể nói, không có niềm vui mừng, sung sướng nào lớn hơn cho anh nữa. Trước đây, anh buồn bả bao nhiêu, thì nay anh vui mừng bấy nhiêu, bằng chứng là anh đã đi theo Chúa và ngợi khen Ngài.

Mù đôi mắt thể xác nầy là một bất hạnh lớn của một con người; nhưng mù đôi mắt tâm linh mới là bất hạnh lớn nhất của đời người.

Khi con người bị ma quỷ làm cho mù mắt tâm linh, thì người ta sẽ không thấy đường để đi, không biết đối tượng nào để thờ lạy cho đúng. Cho nên, con người thường hay thờ lạy đủ thứ thần, thậm chí còn tôn con người lên... làm thần để thờ nữa, dầu không biết đối tượng đó có đem lại bất kỳ phước hạnh nào cho mình hay không, có giải thoát được mình ra khỏi bàn tay độc ác của ma quỷ hay không?

Anh mù kia, nếu không gặp được Chúa Giê-su thì cuộc đời anh mãi mãi vẫn mù lòa và vẫn ngồi bên đường để xin ăn trước sự thương hại của mọi người, vì mọi người đều bất lực, không ai có quyền năng để chữa lành được đôi mắt cho anh cả. Cho đến khi anh gặp được Chúa Giê-su, thì cuộc đời anh được biến đổi hoàn toàn: TỪ MÙ QUA SÁNG.

Cũng một thể ấy, rất nhiều người ngày hôm nay giống như anh mù kia, bị mù lòa tâm linh, nên cứ thờ lạy lung tung, cứ vái bốn phương tám hướng, ai sao tôi vậy, được chi hay nấy, theo kiểu “xưa bày nay làm” như Kinh Thánh đã cho biết: “Xưa kia, anh em chẳng biết Đức Chúa Trời chi hết, thì làm tôi các thần vốn không phải là thần” (Sách Ga-la-ti, chương 4, câu 8). Cho đến khi nào họ nhận biết được Chúa Giê-su là “đường đi, chân lý và sự sống” (Sách Giăng, chương 14, câu 6), và đến với Ngài, kêu xin Ngài như anh mù kia đã từng kêu xin Ngài, thì mắt tâm linh họ mới được mở ra, và cuộc đời họ mới được thay đổi từ tối tăm qua sáng láng, từ quyền lực của quỷ Sa-tan đến Đức Chúa Trời (ý từ sách Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 26, câu 18).

Trước đây, khi chưa tin nhận Chúa, thì mỗi chúng ta cũng là những người bị mù mắt tâm linh, không biết Chúa, nên không kêu cầu Ngài và không thờ phượng Ngài. Nhưng khi nhận biết Chúa Giê-su là sự sáng theo như Kinh Thánh đã bày tỏ: “Ta là sự sáng của thế gian, người nào theo Ta, chẳng đi trong nơi tối tăm, nhưng có ánh sáng của sự sống” (Sách Giăng, chương 8, câu 12), thì mỗi chúng ta mở lòng ra tin nhận Ngài, và được Ngài mở mắt tâm linh cho. Từ khi tin Chúa, chúng ta không còn bước đi trong tối tăm, làm những việc tối tăm do ma quỷ trói buộc như trước nữa.

Có Chúa Giê-su trong cuộc đời là có Ánh Sáng cho cuộc đời. Ở trong Chúa Giê-su là ở trong Sự Sáng và được bước đi trong Sự Sáng. Thật đó là một phước hạnh vô cùng lớn! Ha-lê-lu-gia! Ngợi khen Chúa!

Cầu xin Đức Chúa Trời, Chúa của sự vinh hiển, quyền năng ban cho nhiều người dân Việt Nam thân yêu sớm nhận biết Ngài và kêu cầu Ngài như người mù trong câu chuyện Kinh Thánh hôm nay; hầu họ sẽ được Chúa mở mắt tâm linh mà đến với Ngài, thờ phượng Ngài. Khi một người tin nhận Chúa Giê-su thì cuộc đời của họ sẽ được bình an, phước hạnh thật sự trong tâm hồn. Khi chúng ta tin đúng Đấng đáng tin, thờ đúng Đấng đáng thờ là Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa toàn năng thì chắc chắn “phước hạnh và sự thương xót sẽ theo mỗi một chúng ta” (ý từ Sách Thi-thiên, chương 23, câu 6). Chúng ta không còn cần phải đi tìm sự giải thoát ở đâu nữa hết, vì Chúa Giê-su chính là Đấng Cứu Rỗi, Đấng Giải Thoát duy nhất cho con người. Amen!

California, Tháng 6/ 2024!

Mục Sư Nguyễn - Đình - Liễu

* moh.gov.vn