Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 385

Tâm Thức Thờ Trời Của Người Việt Nam (Phần 6)

(Tiếp theo phần 5 và hết)

Kinh Thánh: Giăng 3: 18; Công Vụ Các Sứ Đồ 4: 12; 16: 31; II Cô-rinh-tô 5: 21

2.Kinh Thánh Là Quyển Sách Duy Nhất Bày Tỏ Về Chúa Giê-su Cho Con Người Được Biết:

Và cuối cùng là sự thờ phượng Đức Chúa Trời được bày tỏ qua Chúa Giê-su:

Đời xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các đấng tiên tri phán dạy tổ phụ chúng ta nhiều lần nhiều cách, rồi đến những ngày sau rốt nầy, Ngài phán dạy chúng ta bởi Con Ngài, là Con mà Ngài đã lập lên kế tự muôn vật, lại bởi Con mà Ngài đã dựng nên thế gian; Con là sự chói sáng của sự vinh hiển Đức Chúa Trời và hình bóng của bản thể Ngài, lấy lời có quyền phép Ngài nâng đỡ muôn vật; sau khi Con làm xong sự sạch tội, bèn ngồi bên hữu Đấng tôn nghiêm ở trong nơi rất cao” (Hê-bơ-rơ 1, câu 1 đến 3).

Chúa Giê-su là sự cuối cùng của luật pháp và là sự bày tỏ về Đức Chúa Trời sau cùng cho con người, hầu con người có thể đem lòng tin trọn vẹn mà tin thờ Ngài để được sự cứu rỗi.

Vì sao con người cần phải thờ phượng Chúa Giê-su?

- Vì Chúa Giê-su chính là hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được. Ngài “là sự chói sáng của sự vinh hiển Đức Chúa Trời và hình bóng của bản thể Ngài”.

- Chúa Giê-su là Đấng giải bày Đức Chúa Trời cho con người chúng ta biết (Giăng 1, câu 18).

- Chúa Giê-su chính là Đức Chúa Trời: “Ban đầu có Ngôi Lời (Chúa Giê-su), Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” (Giăng 1, câu 1)

- Chúa Giê-su là Đấng Tạo Hóa: “Muôn vật bởi Ngài (Chúa Giê-su) làm nên, chẳng vật chi đã làm nên mà không bởi Ngài” (Giăng 1, câu 3)

- Chúa Giê-su là Đấng vô tội duy nhất đã bằng lòng chịu chết đền tội thay cho con người tội lỗi chúng ta: “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi (là Chúa Giê-su) trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (Cô-rinh-tô thứ nhì 5, câu 21).

- Chúa Giê-su là Đấng có quyền tha tội cho con người chúng ta: “Đức Chúa Giê-su thấy đức tin họ, bèn phán cùng kẻ bại rằng: Hỡi con ta, tội lỗi ngươi đã được tha. Vả, có mấy thầy thông giáo ngồi đó, nghĩ thầm rằng: Sao người nầy nói như vậy? Người nói phạm thượng đó! Ngoài một mình Đức Chúa Trời, còn có ai tha tội được chăng? Đức Chúa Giê-su trong trí đã hiểu họ tự nghĩ như vậy, tức thì phán rằng: Sao các ngươi bàn luận trong lòng thể ấy? Nay bảo kẻ bại rằng: Tội ngươi đã được tha; hay là bảo người rằng: Hãy đứng dậy vác giường mà đi; hai điều ấy điều nào dễ hơn? Vả, để cho các ngươi biết Con người ở thế gian có quyền tha tội, thì Ngài phán cùng kẻ bại rằng: Ta biểu ngươi, hãy đứng dậy, vác giường đi về nhà. Kẻ bại đứng dậy, tức thì vác giường đi ra trước mặt thiên hạ; đến nỗi ai nấy đều lấy làm lạ, ngợi khen Đức Chúa Trời, mà rằng: Chúng tôi chưa hề thấy việc thể nầy” (Mác 2, câu 5 đến 12).

- Chúa Giê-su là Đấng duy nhất đã đắc thắng sự chết và sống lại, sống mãi mãi, mới có quyền ban sự cứu rỗi cho con người chúng ta: “Đừng sợ chi, ta là Đấng trước hết và là Đấng sau cùng, là Đấng Sống, ta đã chết, kìa nay ta sống đời đời, cầm chìa khóa của sự chết và âm phủ” (Khải Huyền 1, câu 17, 18).

- Chúa Giê-su là cây cầu duy nhất để con người đến được với Đức Chúa Trời: “Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng, chương 14, câu 6); “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu” (Công Vụ Các Sứ Đồ 4, câu 12).

- Trong Chúa Giê-su có sự sống đời đời. Sứ Đồ Giăng viết: “Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó” (Giăng 3, câu 36).

Ta đã viết những điều nầy cho các con, hầu cho các con biết mình có sự sống đời đời, là kẻ nào tin đến danh Con Đức Chúa Trời (tức Chúa Giê-su)” (Giăng thứ nhất 5, câu 13).

-Chúa Giê-su là Đấng duy nhất đã về trời để sắm sẵn Thiên Đàng cho người tin Ngài đến ở sau khi qua đời nầy: “Lòng các ngươi chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin ta nữa. Trong nhà Cha ta có nhiều chỗ ở; bằng chẳng vậy, ta đã nói cho các ngươi rồi. Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi, và sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó. Các ngươi biết ta đi đâu, và biết đường đi nữa” (Giăng 14, câu 1-4).

-Và Chúa Giê-su là Đấng duy nhất sẽ trở lại thế gian nầy trong tương lai để tiếp rước những người thuộc về Ngài về Thiên Đàng và đoán phạt những kẻ không tin Ngài: “Ai tin Ngài thì chẳng bị đoán xét đâu; ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin đến danh Con một Đức Chúa Trời” (Giăng 3, câu 18).

Với những kẻ không tin nhận Chúa Giê-su, thì Kinh Thánh khẳng định: “chỉ có sự đợi chờ kinh khiếp về sự phán xét và lửa hừng sẽ đốt cháy kẻ bội nghịch mà thôi” (Hê-bơ-rơ 10, câu 27).

Đó là những lý do khiến con người cần phải thờ phượng Đức Chúa Giê-su.

Và đó cũng là những lý do khiến Chúa Giê-su vượt trỗi hơn mọi giáo chủ của các tôn giáo trên thế gian nầy. Vì các giáo chủ của thế gian nầy chẳng qua cũng chỉ là con người tội lỗi như mọi người khác mà thôi. Cho dù, họ có thể có một số mặt tốt nào đó hơn mọi người; nhưng trước mặt Đức Chúa Trời thánh khiết, họ cũng là những tội nhân cần được tha tội để được cứu rỗi, không hơn không kém.

Kinh Thánh chép: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3, câu 23)

Có một số người mắc sai lầm là đem các giáo chủ của thế gian nầy là loài thọ tạo để so sánh với Chúa Giê-su là Đấng Tạo Hóa. Đó là một sự so sánh khập khiễng và phạm thượng, đáng tội với Đức Chúa Trời chẳng sai!

Làm sao ai có thể dám đem một người con lên ngang hàng với vai trò của người cha được. Người cha luôn luôn lớn hơn người con một bực; cũng một thể ấy, Chúa Giê-su luôn luôn cao trọng hơn con người chúng ta một bực, vì Ngài là Đấng Tạo Hóa cao cả, còn con người là loài thọ tạo thấp kém hơn.

Hãy nhớ rằng: “Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút. Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng” (Thi-thiên 8, câu 5).

Con người, dù người đó là ai, danh nhân, triết gia hay giáo chủ, đều ở dưới Đức Chúa Trời một chút, ở dưới Đức Chúa Giê-su một chút; chứ không thể nào ngang bằng được.

Khi chúng ta chưa biết Chúa Giê-su là Đấng Tạo Hóa, Đấng được mệnh danh là “Vua của các vua, Chúa của các chúa”, chúng ta có thể vô tình đem các giáo chủ của thế gian lên ngang bằng với Chúa Giê-su. Nhưng một khi chúng ta đã biết Chúa Giê-su chính là Đức Chúa Trời, chính là Đấng Cứu Thế, thì chúng ta không bao giờ dám so sánh phạm thượng như thế nữa.

Cho nên, khi một con người thờ phượng Đức Chúa Giê-su tức là thờ phượng chính Đức Chúa Trời vậy.

KẾT LUẬN:

Với tấm lòng biết tin thờ Ông Trời đã có sẵn trong tâm thức của người Việt, giờ người Việt chỉ cần điều chỉnh niềm tin đó theo đúng những gì Kinh Thánh đã bày tỏ thì sự thờ phượng Đức Chúa Trời của người Việt sẽ rất đẹp lòng Đức Chúa Trời.

Để kết thúc bài khảo cứu ngắn nầy, người viết xin được phép trích lại một đoạn trong bài viết “Người Việt Nam Với Khái Niệm Về Ông Trời” của một Mục Sư như sau:

“Người Việt biết mình cần ăn hiền ở lành, nhưng không biết rằng tất cả những việc lành mình làm dù cao quí vẫn còn thiếu hụt, không thể sánh với tiêu chuẩn trọn lành mà Đức Chúa Trời đòi hỏi, chẳng khác nào ngọn đèn cầy đem so với ánh mặt trời. Người Việt cần đón nhận chân lý của Chúa để bù đắp cho sự thiếu hụt của mình.

Người Việt biết nguyên tắc "Thiện ác đáo đầu chung hữu báo" nhưng không biết căn nguyên của mọi nỗi đau khổ bất hạnh trong cuộc đời là do tội lỗi loài người xây lưng phản nghịch lại với Đức Chúa Trời. Người Việt cần trước hết được Chúa tha tội.”

Tâm thức thờ Trời của người Việt Nam qua văn chương bình dân và văn chương bác học như đã nói ở trên là quý báu; nhưng chưa đủ. Người Việt biết ăn ngay ở lành là tốt; nhưng sự ăn ngay ở lành đó không đủ để cứu chúng ta ra khỏi tội lỗi, vì mọi công việc làm tốt của con người trước mặt Đức Chúa Trời chỉ như... áo nhớp không hơn không kém. Kinh Thánh khẳng định: “Chúng tôi hết thảy đã trở nên như vật ô uế, mọi việc công bình của chúng tôi như áo nhớp; chúng tôi thảy đều héo như lá, và tội ác chúng tôi như gió đùa mình đi” (Ê-sai, chương 64, câu 6).

Người Việt biết nguyên tắc “Thiện ác đáo đầu chung hữu báo”; nhưng người Việt cần biết Đấng báo ứng đó chính là Đức Chúa Trời, chứ không phải ai khác; để rồi người Việt cần chạy đến với Chúa Giê-su hầu được tha tội và tránh khỏi sự báo ứng, sự đoán phạt kinh khiếp của Đức Chúa Trời trong tương lai.

Kinh Thánh dạy cho con người chúng ta hãy: “xây bỏ các thần hư không kia, mà trở về cùng Đức Chúa Trời hằng sống, là Đấng đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật trong đó” (Công Vụ Các Sứ Đồ 14, câu 15).

Cây bút Cơ-đốc Bình Tú Ngọc có bài thơ nói lên sự khác biệt giữa Đạo Chúa với các tôn giáo của thế gian nầy như sau:

Bạn có biết sao có người từ chối,
Không thờ Trời, Đấng Tạo Hóa quyền năng,
Lại cúi đầu thờ lạy núi, sao, trăng,
Và thờ lạy đủ thứ thần khác nữa???
Bạn có thấy nhiều người muốn tu sửa,
Theo đường riêng mong đạt cõi... Niết Bàn,
Bỏ gia đình, quyết chí đi lang thang,
Sống khổ hạnh để tìm đường... siêu thoát???
Không thờ Chúa, vì Sa-tan lừa gạt,
Bóng tối tăm bao phủ cả cuộc đời,
Thờ con người thay cho Đức Chúa Trời,
Tin đủ thứ, xưa bày sao làm vậy...
Chúa mong bạn sớm quay về nhờ cậy,
Tin Giê-su, Đấng Cứu Chuộc cho mình,
Từ tối tăm qua sáng láng hiển vinh,
Tôn thờ Chúa, đời bình an, thỏa nguyện.
Có Giê-su, Đấng đời đời bất biến,
Linh hồn mình giải thoát khỏi âm u,
Chúa dạy tin, chứ không dạy phải tu,
Ơn cứu rỗi không dựa vào công sức.
(Chúa Dạy Tin, Không Dạy Tu)

Cầu xin Đức Chúa Trời ban cho ngày càng có nhiều người Việt Nam sớm nhận biết được những điều Kinh Thánh dạy về sự thờ phượng Ông Trời (Đức Chúa Trời) cách đúng đắn, để quay về với Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật; đem lòng tin trọn vẹn nhận lấy Đức Chúa Giê-su làm Chúa làm Chủ cuộc đời, thờ phượng Ngài như Kinh Thánh đã bày tỏ, thì chắc chắn sẽ nhận được sự cứu rỗi và sự sống đời đời.

Kinh Thánh dạy: “Hãy tin Đức Chúa Giê-su thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi” (Công Vụ Các Sứ Đồ, chương 16, câu 31).

Không biết ai đó đã viết những vần thơ thật hữu lý thế nầy (có lẽ là Ca Dao?):

Xưa kia chỉ biết kêu trời,
mà nay đã biết gọi Trời là Cha,
trần gian chẳng phải là nhà,
đi về vĩnh cửu gặp Cha trên trời.
Dù ai nói ngược nói xuôi,
ta đây vẫn giữ đạo Trời khăng khăng.

Nguyện Đức Chúa Trời thương xót dân tộc Việt Nam thân yêu; nhất là ban cho có nhiều người Việt Nam sớm chạy đến thờ phượng Đức Chúa Trời như lời Kinh Thánh dạy để hưởng được phước hạnh miên viễn ở trong Ngài!

California, Tháng 8/ 2024!

Mục Sư Nguyễn - Đình - Liễu