Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 387

Chuyện... Cảm Tạ Và... Kỷ Niệm

(Viết nhân dịp Cảm Tạ 32 Năm Chức Vụ Hầu Việc Chúa (9/ 1992-9/ 2024), và Kỷ Niệm 40 Năm Ngày Cưới (26/ 9/ 1984-2024))

Đến Tháng 9 Năm 2024 nầy là chúng tôi tròn 32 năm trong chức vụ hầu việc Chúa. Và đến ngày 26/ 9/ 2024 là chúng tôi tròn bốn mươi năm ngày cưới.

Chức vụ chúng tôi bắt đầu từ việc tham gia Lớp Học “Cuộc Đời Chúa Cứu Thế” cũng như những khóa học Kinh Thánh do quý vị Mục Sư trong Ban Trị Sự Địa Hạt Bắc Trung Phần lúc bấy giờ tổ chức vào năm 1992. Chúng tôi vừa tham gia học lời Chúa, vừa thực tập hầu việc Chúa tại Hội Thánh địa phương, với tư cách là Thầy Phụ Tá Mục Sư Quản Nhiệm. Những anh em tham gia học chung Lời Chúa lúc bấy giờ, nay là những Mục Sư, đang hầu việc Chúa tại các hệ phái khác nhau, ở nhiều Hội Thánh khác nhau. Tạ ơn Chúa!

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào đây, từ bỏ nghề dạy học bên ngoài (tôi thường nói vui là... mất dạy), nghe theo tiếng gọi của Chúa, tham gia học Lời Chúa để dâng mình hầu việc Ngài, mà nay đã 32 năm trong chức vụ rồi.

Chúa cho vợ chồng chúng tôi đã có cơ hội hầu việc Chúa qua một số các Hội Thánh như Hội Thánh Thăng Bình, Hội Thánh Bình Triều, Hội Thánh Định Xuân (thuộc Huyện Thăng Bình, Quảng Nam); Hội Thánh Thu Bồn (Huyện Duy Xuyên, Quảng Nam); Hội Thánh Báp-tít Đức Tin Huyện Thăng Bình (Quảng Nam); Hội Thánh Báp-tít Chi-nô (thành phố Montclair, California, Hoa Kỳ); Hội Thánh Trưởng Nhiệm Stockton (California, Hoa Kỳ); và nay, đang chờ đợi để hầu việc Chúa ở nơi nào Chúa muốn.

32 năm trong chức vụ, chúng tôi nghiệm ra được điều nầy, ấy là người hầu việc Chúa phải là người cúi đầu và quỳ gối trước mặt Chúa, thì mới có thể đứng thẳng trước mặt con người. Nếu không, thì chúng ta sẽ rất dễ “cúi đầu và quỳ gối” trước mặt con người, thay vì cúi đầu, quỳ gối trước mặt Đức Chúa Trời.

Lời Kinh Thánh nhắc nhở, kêu gọi chúng ta: “Hãy đến cúi xuống mà thờ lạy. Khá quỳ gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo Hóa chúng tôi!” (Thi-thiên 95, câu 6).

Vua Đa-vít thật có lý khi nói: “Nhưng, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là cái khiên chở che tôi. Ngài là sự vinh hiển tôi, và là Đấng làm cho tôi ngước đầu lên” (Thi-thiên 3, câu 3).

Vâng! Không ai muốn chúng ta ngước đầu lên và cũng không có ai làm cho chúng ta ngước đầu lên được đâu, chỉ một mình Chúa là Đấng làm cho chúng ta ngước đầu lên mà thôi, vì Ngài là Đấng vinh hiển, quyền năng.

Xin Chúa tiếp tục thương xót và ban ơn cho chức vụ của chúng con trong những năm tháng đến, để được tiếp tục hầu việc Ngài, không sợ hãi gì hết!

Xin Chúa cho chúng con tiếp tục tin cậy Ngài, bước đi với Ngài, cúi đầu, quỳ gối trước mặt Ngài để có thể đứng thẳng trước mặt con người, hầu việc Ngài cách chuyên tâm và ngay thẳng.

Cảm tạ Chúa về ơn lành và sự thương xót của Ngài đã ban cho trên chức vụ của chúng con trong suốt 32 năm dài trôi qua!

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào đây, tôi rước... cô bé có chiếc răng khểnh duyên dáng (mà tôi thường gọi yêu là chiếc răng... vô trật tự)... đi bộ về nhà mình (vì lúc bấy giờ là thời bao cấp, cuộc sống vô cùng khó khăn; nên không thể đưa nàng... lên xe hoa được), vào một ngày mùa Thu đẹp trời của xứ Quảng Nam quê tôi, mà nay đã... bốn chục năm rồi.

Còn nhớ như in buổi sáng đẹp trời của Ngày 26 Tháng 9 Năm 1984, tôi hồi hộp sánh bước cùng nàng (chắc cũng hồi hộp như tôi) bước vào Nhà Thờ để làm Lễ Thành Hôn.

Nhà Thờ hôm đó khá đông người tham dự. Ngoài phái đoàn của hai Họ Nhà Trai và Nhà Gái, còn có đông tín đồ và bạn bè thân yêu đến cùng chứng kiến Lễ Cưới. Đó cũng là truyền thống đặc biệt của Lễ Cưới ở các Hội Thánh miền quê. Ở hầu hết các Hội Thánh miền quê, mỗi một khi có Lễ Cưới của cặp đôi Nam Nữ nào đó trong Hội Thánh là dường như tín đồ cả Hội Thánh đều háo hức tham dự để chúc mừng cho đôi tân hôn. Các Hội Thánh ở thành phố, dường như không có được... truyền thống đáng yêu nầy, mỗi khi có Lễ Cưới của đôi bạn nào đó, thì dường như chỉ có hai Họ mà thôi, chứ ít có tín đồ tham dự.

Cử hành Lễ Cưới cho chúng tôi hôm đó là Mục Sư Nguyễn Xuân Vọng. Điều làm chúng tôi hồi hộp nhất trong buổi Lễ là lúc hai đứa trao và nhận chiếc nhẫn vàng từ tay của vị Mục Sư Chủ Lễ trao cho và hướng dẫn nói “Bởi chiếc nhẫn nầy, anh cưới em (em nhận anh) làm vợ (làm chồng), nhân danh Cha, Con và Thánh Linh. A men!”

Dĩ nhiên, đó chỉ là một cách nói biểu tượng cho tình yêu đôi lứa, chứ không phải “bởi chiếc nhẫn vàng đó” mà tôi mới cưới nàng làm vợ, hay là nàng mới ưng tôi làm chồng đâu; nhưng là bởi tình yêu và sự ban cho của Chúa mà chúng tôi nên duyên vợ chồng đó thôi.

Vâng, từ giờ phút thiêng liêng ấy, chúng tôi đã trở thành vợ chồng cho đến ngày hôm nay, đã bốn mươi năm rồi! Tạ ơn Chúa đã ban ơn, gìn giữ hôn nhân của chúng tôi suốt bốn chục năm qua!

Chúng tôi cầu nguyện với Chúa và thống nhất với nhau, cứ mỗi mười năm sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới một lần, và chúng tôi đã làm được điều đó trong ba mươi năm qua.

Kỷ niêm 10 năm ngày cưới vào năm 1994, Chúa cho chúng tôi có được hai... hoàng tử.

Kỷ niệm 20 năm ngày cưới vào năm 2004, chúng tôi có được ba... hoàng tử.

Đến khi kỷ niệm 30 năm ngày cưới vào năm 2014, chúng tôi có được bốn... hoàng tử.

Và kỷ niệm 40 năm ngày cưới năm 2024 nầy, chúng tôi có thêm được một cô con dâu và ba cháu nội (hai gái, một trai).

Từ lúc chỉ có hai vợ chồng vào năm 1984, đến nay, sau bốn chục năm, Chúa ban cho chúng tôi có một gia đình 10 người rồi. Đó là tài sản, là cơ nghiệp vô giá mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng tôi sau bốn mươi năm, như lời Kinh Thánh dạy rằng: “Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra. Bông trái của tử cung là phần thưởng” (Thi-thiên 127, câu 3).

Điều làm cho chúng tôi vui mừng hơn hết là tất cả con, dâu, cháu chúng tôi đều được ở trong Ngài và đều góp phần hầu việc Ngài.

Tôi nhớ Giô-suê ngày xưa đã từng tuyên bố: “Ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giê-hô-va” (Giô-suê 24: 15).

Cả gia đình đều phục sự Chúa. Ta và nhà ta đều phục sự Chúa thì còn phước hạnh nào hơn!

Một điều vui mừng nữa là ba... hoàng tử của chúng tôi được Chúa kêu gọi bước vào trong chức vụ hầu việc Ngài, trở thành những Truyền Đạo để phục vụ Chúa trong Hội Thánh.

Tạ ơn Chúa về những ơn phước quý báu mà Ngài đã ban cho gia đình chúng con trong suốt bốn mươi năm qua!

Chúng tôi ước ao trong năm, mười năm tới, hoặc lâu hơn nữa, gia đình chúng tôi sẽ... gia tăng dân số lên 20 người hoặc nhiều hơn nữa, thì chúng tôi sẽ có một Hội Thánh gia đình để thờ phượng Chúa. Gia Đình Chúng Tôi Thờ Trời, Gia Đình Chúng Tôi Phục Vụ Ông Trời là điều Đức Chúa Trời rất đẹp lòng. Hội Thánh Tư Gia, đó là khuôn mẫu của Hội Thánh ban đầu đã được Kinh Thánh ghi lại để chúng ta phải noi theo mà phát triển Hội Thánh.

Nhân kỷ niệm 32 năm trong chức vụ hầu việc Chúa và 40 năm ngày cưới, chúng tôi ghi lại những ơn lành mà Đức Chúa Trời đã làm cho gia đình và chức vụ để biết ơn Ngài, để cảm tạ Ngài.

Tương lai còn ở phía trước và không ai có thể biết được điều gì sẽ xảy đến với mình. Dù “con không biết ngày mai sẽ thế nào?”* nhưng con vẫn vui sống mỗi ngày, vì con biết Chúa đang nắm giữ tương lai của chúng con và gia đình chúng con trong tay Ngài.

Thánh Gia-cơ đã dạy: “Ví bằng Chúa muốn, và ta còn sống, thì ta sẽ làm việc nọ, việc kia” (Gia-cơ 4: 15). Vâng, nếu Chúa muốn và cho chúng con còn sống, thì vợ chồng chúng con cũng sẽ tiếp tục hầu việc Ngài, gia đình chúng con cũng sẽ tiếp tục phục sự Ngài.

Nguyện xin Ngài sử dụng cuộc đời còn lại của chúng con theo ý tốt của Ngài cho công việc nhà Ngài.

Nếu Chúa muốn và chúng tôi còn sống, thì đến Tháng 9, Năm 2034, chúng tôi sẽ tổ chức Lễ Cảm Tạ 42 Năm Chức Vụ Hầu Việc Chúa và Kỷ Niệm 50 Năm Ngày Cưới!

Chúng con tin rằng Chúa sẽ tiếp tục ban phước cho chức vụ của chúng con cũng như gia đình chúng con! Chúng con tin rằng Chúa sẽ ban phước cho hậu tự của chúng con cách dư dật! Amen!

California, Tháng 9/ 2024!

Mục Sư Nguyễn - Đình - Liễu

*Lời từ bài hát “Tôi Biết Đấng Nắm Tương Lai”của Stanphill