Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 232

Trưởng Thành

Từ bài giảng luận "Bài Ca Nước Trời"

CN Dec 27, 2015 - Hội Thánh North Hollywood

Ngài thưa rằng: Cha mẹ kiếm tôi làm chi? Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha tôi sao? (Lu-ca 2:49)

[đọc Lu-ca 2:41-52]

Tôi không tìm thấy một lời ca nào trong phân đoạn Kinh Thánh được tuyên đọc, cũng chẳng nghe bản thần ca năm xưa được nhắc đến trong lời giảng luận. Bốn từ "Bài Ca Nước Trời" được lập đi lập lại nhiều lần nhằm nói đến bổn phận chuyển giao lòng kính sợ Chúa chân thật cho con cho cháu nhà mình. Không hề gì! Bởi đời sống trưởng thành của một Cơ-Đốc Nhân, một cách hết sức tự nhiên, sẽ là bài thánh ca mô tả nước Đức Chúa Trời sáng rực công bình ở giữa thế gian này. Mươi câu mô tả sự trưởng thành của Chúa Giê-xu nhắc về tiến trình trưởng thành tâm linh đó, nhanh hay chậm còn tùy vào đức tin và sự trung tín của tôi với Chúa.

"... hằng năm đến ngày lễ Vượt qua, cha mẹ Đức Chúa Giê-xu thường đến thành Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài lên mười hai tuổi, theo ệ thường ngày lễ, cùng lên thành Giê- ru-sa-lem" (câu 41,42). Tôi có thể tự mình lớn lên về phần thể chất dù phải trải qua những giai đoạn thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu cả chăm sóc; nhưng về phương diện tâm linh, nếu tôi không có sự gắn bó thường xuyên với cộng đồng, đức tin không được nâng đỡ từ những người đi trước, chắc chắn tôi không thể nào lớn nổi. Tôi thường dễ lầm tưởng rằng mình có thể tự xoay sở, nhưng thật ra tôi chỉ làm xảo thuật dối lòng bằng những chống đỡ hư ảo. Vấn đề không ở tổ chức, lễ nghi, hình thức; nhưng tôi không thể sống tách rời khỏi thân thể Đấng Christ, không thể một mình lìa xa gốc nho đang truyền nhựa sống có toàn thể cành nhánh của cả giàn nho. Đức Chúa Trời muốn nhìn thấy sự kết hợp nhịp nhàng đồng điệu của cá nhân tôi trong tập thể biệt riêng đó.

"Khỏi ba ngày, gặp Ngài tại trong đền thờ đang ngồi giữa mấy thầy thông thái, vừa nghe vừa hỏi. Ai nấy nghe, đều lạ khen về sự khôn ngoan và lời đối đáp của Ngài" (câu 46,47). Tôi không khôn, cũng chẳng ngoan như thiếu niên Giê-xu ở độ tuổi mười hai này. Ngay cả với số tuổi đời chồng chất theo năm tháng, tôi vẫn sẽ không thể trưởng thành nếu không chuyên tâm học tập Lời của Đức Chúa Trời được ghi lại trong Thánh Kinh. Có thể định kiến của tôi dựa theo một chủ thuyết này hay một luận chứng kia, điều đó chẳng hề giúp tôi khôn ngoan và vững vàng, nếu tôi không thật sự có lòng kính sợ Chúa và tìm kiếm nguồn sống dư dật từ trong Lời Ngài. Không thể đủ khả năng học hết mọi điều mầu nhiệm từ Lời Chúa, dẫu vậy, Đức Thánh Linh là Thần Lẽ Thật sẽ đưa tôi vào sự khôn sáng được ban cho từ trên cao đúng lúc. Phần tôi, tôi phải có lòng khao khát, học hành chuyên cần; để được dư dật ơn Chúa, để được trưởng thành trong Chúa.

"Cha mẹ kiếm tôi làm chi? Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha tôi sao?" (câu 49). Tinh thần của người trưởng thành trong Chúa là hầu việc Đấng mình đang toàn tâm toàn ý tôn thờ. Đầy tớ ngay lành trung tín của Chúa là người lãnh ơn Chúa để làm tròn trách nhiệm mà Chúa giao cho. Nếu tôi cứ sống trong tình trạng trông chờ nơi Chúa về những đáp ứng nhu cầu của riêng mình, vật chất hay tâm linh, tôi khó mà trưởng thành trong Chúa. Tôi phải là người đem ơn Chúa chia cho anh em, đem Tin Lành cho thế giới hư mất ngoài kia, Chúa muốn thấy mọi người ăn năn với sự tận tụy của tôi. Dù phải hướng lòng về mục tiêu trọng đại trong những ngày sắp đến, cậu bé Giê-xu vẫn không hề có ý bỏ cha bỏ mẹ, sau sự việc gây phiền hà và bối rối cho cha mẹ mình, "Ngài (vẫn) theo về thành Na-xa-rét và chịu lụy cha mẹ" (câu 51). Cũng vậy, tôi là thánh đồ, một thánh đồ tại thế.

"Đức Chúa Giê-xu khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta" (câu 52). Tôi, người của Chúa, tôi học theo Chúa để được trưởng thành tâm linh, trở nên người có ích cho Chúa, cho gia đình, cho Hội Thánh, cho tha nhân và là Bài Ca Nước Trời cất lên giữa thế gian ngay hôm nay.