Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 233

Thánh Đồ

Từ bài giảng luận "Tín Hữu Của Một Hội Thánh Mạnh Mẽ"

CN Jan 03, 2016 - Hội Thánh North Hollywood

Còn ta, ta bảo ngươi rằng: Ngươi là Phi-e-rơ, ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó. (Ma-thi-ơ 16:18)

Có năm biểu tượng trong Thánh Kinh đã được chọn lọc để nói về Hội Thánh của Đấng Christ: thân thể, gia đình, đền thờ, vương quốc và cô dâu. Căn bản của vấn đề một Hội Thánh mạnh mẽ, xây dựng trên lời phán của Đức Chúa Giê-xu:" ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy" và đá này chính là nội dung lời tuyên xưng đức tin của Phi-e-rơ thưa với Chúa trước đó: "Chúa là Đấng Christ, con Đức Chúa Trời hằng sống" (Ma-thi-ơ 16: 16). Như vậy, có thể kiểm chứng được, một Hội Thánh mạnh mẽ tùy thuộc vào đời sống tâm linh của các tín hữu, hay nói đúng hơn, đức tin của thành viên Hội Thánh đặt trên đá hay trên cát?

Lý giải từ năm biểu tượng của Hội Thánh vô hình, một mô hình Hội Thánh lý tưởng và bất biến, Cơ-Đốc Nhân phải tích cực hoạt động như là một phần tử của thân thể, phải thương yêu nhau như trong một gia đình, phải thờ phượng ca ngợi Chúa như trong đền thờ, phải thuận phục Chúa như đang sống trong vương quốc Ngài, và phải thánh sách chờ đợi Chúa trở lại như một cô dâu (trích nguyên văn từ dàn bài giảng luận) . Từ những phân tích đó, đời sống Cơ-Đốc Nhân có hai trọng điểm: kính Chúa và yêu anh em. Chẳng có gì đình đám hơn cả, thánh đồ phải sống theo cho đúng với hai điều răn lớn đã được Đức Chúa Giê-xu tóm tắt trọn bộ luật pháp mà ai ai cũng thông biết.

"Anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân". Cơ-Đốc Nhân không sống riêng rẽ, không cô độc trong giới hạn đức tin của chính mình. Môi trường mà Chúa đặt tôi vào đó là Hội Thánh, là thân thể của Đấng Christ. Đọc trong bức thư thứ nhất Phao-lô gửi cho Hội Thánh Cô-rinh-tô, đoạn 12, sẽ thấy rằng tập thể thánh không có sự tách biệt, không đố kỵ, không khinh dễ nhau; cần hổ trợ cho nhau, cần tôn trọng lẫn nhau, "hầu cho trong thân không có sự phân rẽ, mà các chi thể phải đồng lo tưởng đến nhau". Cái tình cảm trân quý đó phát xuất từ tình yêu của Đức Chúa Trời, khi mà "hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài " (Giăng 1:12), NGÀI được nói đến ở đây chính là "Đấng Christ, con Đức Chúa Trời hằng sống". Cộng đồng mà tôi gia nhập, thương yêu nhau như anh em trong gia đình, bởi "anh em (chúng tôi) đã vâng theo lẽ thật làm sạch lòng mình, đặng có lòng yêu thương anh em cách thật thà, nên hãy yêu nhau sốt sắng hết lòng" (1Phi-e-rơ 1:22). Tình yêu thương thành thật là chất kết dính để chúng tôi tập họp quanh Đá Góc Nhà, làm nên một đền thờ thánh cho Đức Chúa Trời trong Thánh Linh (Ê-phê-sô 2:20-22). Các thánh đồ yêu nhau vì có chung một lý tưởng đó.

Tình yêu dành cho anh em không do tôi có nghị lực tạo thành, bản tính này đến từ sự hết lòng, hết sức, hết ý, hết cả linh hồn tôi kính mến Đức Chúa Trời, và tôi luôn học theo Ngài. Sự kính mến Chúa không bởi tôi giữ trọn luật pháp, cũng chẳng phải là làm đầy đủ bổn phận qui định, hay luôn mang một dáng vẻ đạo đức bên ngoài từ lời ăn tiếng nói đến nhất cử nhất động trước mặt người ta. Tôi phải sống tốt lành vì chính tôi là đến thờ của Đức Chúa Trời có Chúa Thánh Linh ngự bên trong. Tôi phải ăn ở theo mẫu mực thập giá của Đấng Christ vì tôi là công dân thiên quốc (Phi-líp 3: 17-21). Tôi đã được Đấng Christ dùng Đạo làm cho tinh sạch (Ê-phê-sô 5: 25-27), bây giờ trong khi tôi chờ đợi Chàng Rể đến, tôi phải sống theo lời dạy của Chúa để giữ được tinh sạch cùng anh em bước vào Tiệc Cưới của Chiên Con mai hậu (Khải-huyền 19:6-9).

Tôi không thể đòi hỏi và chờ đợi Hội Thánh mạnh mẽ. Chính tôi phải góp tay vào để làm cho Hội Thánh mạnh mẽ bằng khiêm nhu, bằng thuận phục, bằng sự trưởng thành của một người biệt riêng ra cho Chúa. Tôi là người yêu Chúa và yêu anh em mình, đơn giản vì tôi là thánh đồ.