Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 297

Mùa Giáng Sinh, Nói Chuyện... Ngợi Khen

Kinh Thánh: Lu-ca 1: 46-48, 68, 69; 2: 10-12, 16, 20, 28-32, 36-38

Kính chào quý độc giả,

Giáng Sinh là mùa của tình yêu, mùa của ban cho. Giáng Sinh cũng là mùa để tặng quà và nhận quà, vì đó là mùa của sự vui mừng. Hơn thế nữa, Giáng Sinh còn là mùa của ơn phước, mùa của sự ngợi khen nữa.

Nhân mùa Giáng Sinh về, xin được thưa chuyện với quý độc giả yêu quý gần xa về chuyện... ngợi khen.

Hãy trở về với Giáng Sinh đầu tiên để cùng cảm nhận sự ngợi khen của những nhân vật trong Lễ Giáng Sinh cách đây hơn hai ngàn năm.

Trong Lễ Giáng Sinh đầu tiên, ngoài những hận thù, ghen ghét từ giới cầm quyền như vua Hê-rốt cùng giới tăng lữ lãnh đạo tôn giáo như các thầy Tế lễ cả và các thầy Thông giáo, vì sợ mất ngôi, và mất ảnh hưởng của mình trước tin một vị Vua mới ra đời; thì chúng ta thấy có rất nhiều những con người khi nghe báo tin Chúa sẽ hạ sinh, họ đã vui mừng ngợi khen Ngài.

Mẹ phần xác của Chúa Giê-xu có lẽ là người vui mừng nhất trong Lễ Giáng Sinh đầu tiên. Kinh Thánh ghi lại chính bà đã thể hiện sự vui mừng đó qua những lời ngợi khen khi được mang thai Chúa Giê-xu như sau:

Linh hồn tôi ngợi khen Chúa. Tâm thần tôi mừng rỡ trong Đức Chúa Trời, là Cứu Chúa tôi. Vì Ngài đã đoái đến sự hèn hạ của tôi tớ Ngài. Nầy, từ rày về sau, muôn đời sẽ khen tôi là kẻ có phước.” (Sách Lu-ca 1: 46-48)

Bà Ma-ri ngợi khen Đức Chúa Trời vì bà được cái diễm phúc đặc biệt là giữa muôn người nữ trên thế gian nầy, thì bà được Ngài chọn làm mẹ phần xác của Chúa Giê-xu. Sự vui mừng của bà không phải là sự vui mừng hời hợt, chóng qua bên ngoài, mà là một sự vui mừng tận sâu thẳm trong tâm thần, do Chúa ban cho.

Bà Ma-ri xác nhận rõ bà chỉ là tôi tớ của Chúa mà thôi, chứ không phải là... Mẹ Đức Chúa Trời như nhiều người cố tình gán ghép cho bà, để đưa bà đi quá xa, và lên quá cao. Đó là một việc làm phạm thượng đáng phải bỏ đi để được Chúa thương xót và ban phước.

Người thứ hai ngợi khen Đức Chúa Trời về việc Chúa Giê-xu sanh ra là Thầy tế lễ Xa-cha-ri, cha của Giăng Báp-tít, người dọn đường cho Chúa Giê-xu:

Ngợi khen Chúa, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, vì đã thăm viếng và chuộc dân Ngài, cùng sanh ra cho chúng tôi trong nhà Đa-vít, tôi tớ Ngài, một Đấng Cứu Thế có quyền phép.” (Sách Lu-ca 1: 68, 69)

Lý do Thầy tế lễ Xa-cha-ri ngợi khen Đức Chúa Trời là vì Chúa đã thăm viếng và ban sự cứu chuộc cho dân sự Ngài qua nhà Đa-vít, một Đấng Cứu Thế đầy quyền năng.

Khi nói về sự ngợi khen, ta cũng không thể nào không nhắc đến một nhóm người tầm thường trong xã hội, nhưng sự ngợi khen của họ đã để lại ấn tượng không thể nào quên được cho nhân loại trong hơn hai ngàn năm qua, đó chính là các anh chăn chiên. Ngay trong đêm Chúa Giê-xu sanh ra tại tiểu thôn cô quạnh Bết-lê-hem, các anh chăn chiên, theo lời thiên sứ báo, và dấu hiệu thiên sứ chỉ, đã đến tận nơi chiêm ngưỡng Chúa Hài Đồng, và rồi trở về trong vui mừng, ngợi khen Đức Chúa Trời:

Thiên sứ bèn phán rằng: Đừng sợ chi, vì nầy, ta báo cho các ngươi một Tin Lành, sẽ là một sự vui mừng lớn cho muôn dân. Ấy là hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu Thế, là Christ, là Chúa. Nầy là dấu cho các ngươi nhìn nhận Ngài: Các ngươi sẽ gặp một Con trẻ bọc bằng khăn, nằm trong máng cỏ... Vậy, họ vội vàng đi đến đó, thấy Ma-ri, Giô-sép, và thấy Con trẻ đang nằm trong máng cỏ... Bọn chăn chiên trở về làm sáng danh và ngợi khen Đức Chúa Trời về mọi điều mình đã nghe và thấy y như lời đã bảo trước cùng mình.” (Sách Lu-ca 2: 10-12, 16 và 20)

Tấm lòng đơn sơ, khiêm nhường tiếp nhận Tin Mừng Chúa giáng sinh của các anh chăn chiên thật đáng yêu và đáng học hỏi. Bởi tấm lòng đơn sơ, khiêm nhường ấy mà Chúa đã ban cho các anh một đời sống vui mừng thật sự trong tâm hồn.

Đó cũng là cách tốt nhất mà bạn và tôi ngày hôm nay đến với Tin Mừng giáng sinh. Hãy đến với Chúa bằng tấm lòng đơn sơ và khiêm nhường, bạn sẽ được Đức Chúa Trời thương xót và ban phước. Một đời sống vui mừng thật sự từ bên trong sẽ tuôn chảy trên cuộc đời bạn, như nó đã tuôn chảy trong cuộc đời của các anh chăn chiên năm xưa vậy.

Trong đêm Giáng Sinh đầu tiên, Kinh Thánh cũng cho biết có cụ Si-mê-ôn là một người công bình, đạo đức đã được vinh dự “bồng ẵm Con trẻ, mà ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Lạy Chúa, bây giờ, xin Chúa cho tôi tớ Chúa được qua đời bình an, theo như lời Ngài. Vì con mắt tôi đã thấy sự cứu vớt của Ngài, mà Ngài đã sắm sửa đặng làm ánh sáng trước mặt muôn dân, soi khắp thiên hạ. Và làm vinh hiển cho dân Y-sơ-ra-ên là dân Ngài.” (Sách Lu-ca 2: 28-32)

Đây là một lời ngợi khen rất giá trị và sâu sắc. Cụ Si-mê-ôn cảm nhận được một sự bình an tận sâu thẳm trong tâm hồn khi cụ nhận được sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Và cụ bình an khi xin Chúa cho qua đời, bởi cụ đã thỏa mãn khi hưởng được sự cứu rỗi của Chúa.

Chết khi chưa nhận được sự cứu rỗi của Chúa là cái chết kinh khiếp và đầy lo sợ, vì sẽ bị đoán phạt trong Hỏa Ngục có diêm cháy bừng bừng cả ngày lẫn đêm đời đời, không bao giờ dứt. Nhưng chết sau khi đã tiếp nhận sự cứu rỗi của Chúa là cái chết bình an và phước hạnh thật sự như từng trải của cụ Si-mê-ôn ngày xưa. Lời Chúa trong sách Khải Huyền đã xác nhận chân lý nầy: “Từ rày phước thay cho những người chết là người chết trong Chúa! Phải, vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc, và việc làm mình theo sau.” (Sách Khải Huyền 14: 13)

Bạn đã nhận được tin Mừng cứu rỗi cho cuộc đời mình chưa?

Một lời ngợi khen đầy ý nghĩa nữa trong Lễ Giáng Sinh đầu tiên, ấy là lời ngợi khen của bà Tiên tri An-ne:

Lại có bà Tiên tri An-ne, con gái của Pha-nu-ên, về chi phái A-se, đã cao tuổi lắm. Từ lúc còn đồng trinh, đã ở với chồng được bảy năm, rồi thì ở góa. Bấy giờ đã tám mươi bốn tuổi, chẳng hề ra khỏi đền thờ, cứ đêm ngày hầu việc Đức Chúa Trời, kiêng ăn và cầu nguyện. Một lúc ấy, người cũng thình lình đến đó, ngợi khen Đức Chúa Trời, và nói chuyện về Con trẻ với mọi người trông đợi sự giải cứu của thành Giê-ru-sa-lem.” (Sách Lu-ca 2: 36-38)

Bà An-ne ngợi khen Đức Chúa Trời vì Ngài đã ban sự giải cứu cho nhân loại. Sự giải cứu đó chính là Con trẻ Giê-xu đã được ban cho con người chúng ta.

Kinh Thánh xác nhận rằng: “Người (tức Ma-ri, nv) sẽ sanh một trai, ngươi khá đặt tên là Giê-xu, vì chính Con trai ấy sẽ cứu dân mình ra khỏi tội.” (Sách Ma-thi-ơ 1: 21)

Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế duy nhất của nhân loại, là giải pháp duy nhất cho vấn đề tội lỗi của con người, như Sứ đồ Phi-e-rơ ngày xưa đã khẳng định: “Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác, vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.” (Sách Công Vụ Các Sứ Đồ 4: 12)

...

Đó là những con người và những lời ngợi khen được Kinh Thánh ghi lại trong dịp Lễ Giáng Sinh đầu tiên.

Giáng Sinh là cơ hội để con người chúng ta nhận biết tình yêu thương vô bờ bến của Đức Chúa Trời dành cho nhân loại qua Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Giáng Sinh là cơ hội để chúng ta mở lòng tiếp nhận ơn cứu rỗi từ Thiên thượng ban cho, để qua đó, chúng ta dâng lời ngợi khen Đức Chúa Trời về món quà cứu rỗi quý báu và kỳ diệu đã được ban cho chúng ta hơn hai ngàn năm qua.

Xin mời bạn hãy cùng tôi hòa lòng với các người thánh xưa trong Lễ Giáng Sinh đầu tiên để dâng lên Đức Chúa Trời lời ngợi khen, chúc tụng ân điển lớn lao của Ngài đã dành cho chúng ta qua sự kiện “TRỜI TRỞ THÀNH NGƯỜI” không tiền khoáng hậu trong lịch sử loài người.

Kính chúc mọi người một mùa Giáng Sinh thât nhiều niềm vui và đầy lời ngợi khen Đức Chúa Trời!

Tháng 12/ 2022

Mục Sư Nguyễn - Đình - Liễu