Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 9 | Bài 11 >> | Hướng Dẫn

Bài 10

Không Ai Bằng Chúa

   Một buổi sáng, sau khi vào bệnh viện để cấp cứu vì con mắt bị chảy máu, tôi vừa bước ra khỏi cổng, trời lại đổ cơn mưa lớn. Mắt nhức nhối nên tôi phải nhắm cả hai con; đứng bên lề đường. Không biết sẽ về trường bằng cách nào nên tôi cúi đầu cầu nguyện: “Chúa ôi! Xin cho con có xe để về trường.  Con lạnh lắm!”  Vừa dứt tiếng, tôi bỗng nghe một giọng nói mạnh mẽ, tiếng Hàn: Lên xe! Lên xe!  Một cánh tay kéo mạnh tôi lên xe và cười sảng khoái.  Bước lên ngồi xuống ghế, tôi mới nhận ra đó là xe buýt của trường.   Tôi không hề biết tuyến đường này lại có xe đưa đón của trường chúng tôi qua lại.  Thật là kỳ diệu! Chúa biết tất cả những nhu cầu của con cái Ngài từng việc lớn đến việc nhỏ.  Khi chúng ta cô đơn, tuyệt vọng và biết kêu cầu nhờ cậy Ngài với tấm lòng tin cậy tuyệt đối, thì Ngài sẽ đáp lời.

 

“Người công bình kêu cầu, Đức Giê-hô-va bèn nghe,

“Và giải cứu người khỏi sự gian truân

“Đức Giê-hô-va ở gần những người có lòng đau thương

“Và cứu kẻ nào có lòng thống hối.”

 

 Trong những ngày này, anh em cùng phòng ai cũng bận rộn viết luận án tốt nghiệp.  Còn tôi, việc học hành đành gát qua một bên. Ngày và đêm, tôi lên Chapel một mình, qùy xuống trong căn phòng rộng lớn và vắng lặng để thỏ thẻ cùng Chúa, nghiêm túc nhìn lại chính mình, xưng hết những lỗi lầm dù lớn hay nhỏ mà bản thân đã vấp phạm cùng Chúa trong những năm tháng qua.    Trong những giờ phút ấy, thật là phước hạnh vì tôi cảm thấy lòng thanh thản vì biết chắc Chúa đã xóa đi những vi phạm của chính mình.  Tôi nghe chừng như Chúa ôm tôi vào lòng và phán rằng:

 “Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi

   “Chữa lành mọi bệnh tật ngươi

       “Cứu chuộc mạng sống ngươi khỏi chốn hư nát,

       “Lấy sự nhơn từ và sự thương xót mà làm mão triều mà đội cho ngươi.”

                                                         (Thi Thiên 103: 3,4)

Tạ ơn Chúa! “Đức Giê-hô-va thương xót kẻ kính sợ Ngài, khác nào cha thương xót con cái mình vậy.” Tung hô danh Chúa! Con ngợi khen Ngài.  Cả thế gian hãy ngợi khen và biết ơn Chúa!

 

 

 Dạo này, tôi thường lội bộ ra bưu điện để gọi điện thoại về nhà.  Từ trường ra đến bưu điện phải mất đến hai mươi phút.  Thời tiết lạnh kinh khủng thường dưới hai hay ba mươi độ âm, rất dễ chết cóng.  Mỗi lần đi như vậy, tôi lại cầu xin Chúa: “Chúa ôi! Cho con xe đi bưu điện, con nhớ nhà quá!” Bỗng có một anh em sinh viên nào đó, có lúc là giáo sư ghé thăm tôi và hỏi xem tôi muốn được giúp gì.  Tôi liền đưa cái card điện thoại và mỉm cười.  Thế là tôi có phương tiện Chúa cho đi khi có nhu cầu bởi vì tôi nhờ cậy Chúa.

 Rồi một chiều nọ, tôi bách bộ đến nửa chặng đường; nhưng không thể nào bước thêm được nữa vì trời lạnh như đông đá.  Tôi ngồi xuống, giấu mặt trong cổ áo len và cầu xin Chúa giúp đỡ.  Lần này không có xe cộ của anh em đưa đón vì chiều cuối tuần.  Chúa lại có cách khác che chở.  Ngài cho mặt trời bỗng hừng lên  chiếu thẳng vào chỗ tôi ngồi. Tia nắng ấm làm cho tôi đỡ rét và tiếp tục bước đi trở về trường.

Nỗi thèm khát của tôi trong giai đoạn này là được nói và nghe tiếng Việt.  Tôi thèm hơn bất cứ thứ nào khác bởi vì đa số sinh viên Hàn ở đây không nói giỏi tiếng Anh.  Còn tiếng Hàn tôi chỉ biết đôi chút.  Chính vì vậy, tôi mong có người nói tiếng mẹ đẻ của mình để được chia sẻ, tâm sự những nỗi niềm.  Tôi lại nhờ cậy Chúa.  Mắt dán chặt vào chiếc điện thoại để bàn và cầu xin: “Chúa ôi! Con muốn nói tiếng Việt.” Lạ lùng thay, chuông điện thoại lại reo lên.  Có thể là giọng con gái tôi từ California gọi qua, có thể là Mục sư Lê Tự Cam từ Oregon gọi đến.  Và, có thể là những người công nhân Việt Nam mà tôi đã từng làm chứng cho họ tin Chúa gọi đến thăm hỏi.  Không biết bao nhiêu lần xảy ra tương tự như thế.  Chính những điều này khiến cho đức tin tôi mỗi ngày thêm mạnh mẽ; cũng như nhận biết rằng Đức Chúa Trời là người Cha thiết hữu, thân thiện và đầy quyền năng luôn luôn dõi mắt và bước đi với con cái yêu dấu của Ngài.  Tất cả những điều này ứng nghiệm Lời của Chúa.

 

“Trong khi cầu nguyện, các ngươi lấy đức tin xin việc gì bất kỳ, thảy đều được cả.”

                             (Mathiơ 21:22)

 “ Trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta:

 “Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta.”

                             (Thi Thiên 50: 15)

 

 Loáng thoáng ngày tốt nghiệp đã đến.  Một số anh em trong lớp chúng tôi đã hoàn tất luận án tốt nghiệp.  Bây giờ mọi người được mặc áo chùng đen cười nói vui vẻ trước sân trường.  Những giáo sư trịnh trọng trong những chiếc áo nghi thức sọc đỏ, sọc xanh rực rỡ.  Trên đầu mỗi người đội những chiếc mũ màu đen như bày tỏ chứng cớ của kiến thức, hay ít ra cũng nói lên được một chặng đường thành công mà trên đời họ đã đạt được.  Những hình ảnh ấy có chút gì đó có vẻ vừa kiêu sa nhưng lại vừa quyến rũ! Nhiều người thân của sinh viên tốt nghiệp mang những bó hoa xinh đẹp bọc trong những chiếc khăn vải màu hồng đến chúc mừng.  Còn tôi, một mình đứng nép bên hiên nhà trọ nhìn ra bên ngoài cố kiềm lòng mình để khỏi khóc thành tiếng.  Nhưng, cổ họng nghèn nghẹn và nước mắt vẫn cứ chảy xuống.

        Sân trường hôm ấy bỗng dưng ấm áp lạ thường! Tuyết đã tan.  Những cây anh đào vừa chớm nụ với những sắc màu rực rỡ.  Trên bầu trời trên xanh thẳm, một con chim đơn độc cứ bay một mình và cất lên cái giọng quen thuộc nhưng cũng khá nhức nhối cõi lòng:

“Cắt cô cắt cụt, cắt cô cắt cụt.” Tôi trở vào căn phòng trọ im ắng, lạnh lẽo và hình như trong lòng tôi cũng nghe được tiếng phán thật rõ rang từ nơi Cha:

 

“Dầu núi dời, dầu đồi chuyển, nhưng lòng nhơn từ ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi, lời giao ước bình an chẳng chuyển, Đức Giê-hô-va, là Đấng thương xót ngươi, phán vậy.

“Hỡi người đương cùng khốn, bị bão lung lay, mất sự yên ủi, này ta sẽ lấy đơn sa lát đá ngươi, sẽ lập nền ngươi bằng thanh ngọc.”

                                                 (Ê-sai 54: 10,11)