Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 10 | Hướng Dẫn

Bài 11

Bài Học Từ Hoạn Nạn

    Tôi trở về Đà Nẵng, thành phố thân yêu của tôi để bắt đầu cuộc sống mới.  Cho dù những hình ảnh cuối cùng của những đầy tớ Chúa thân yêu tiễn tôi ra bến xe buýt trong nước mắt, vẫn còn vương vấn đâu đó trong lòng.  Họ để lại trong tôi những dấu ấn khó quên.   Tuy nhiên, để chiến đấu với hiện tại và  sống xứng đáng cho Chúa trong những ngày sắp đến, tôi xem những gì xảy ra ở Chonju chỉ là giấc mơ dài, giống như dân Chúa thuở xưa đi vào đất hứa Ca-na-an, rồi lưu lạc trong đồng vắng.  Họ đã trải qua bao năm tháng đói khát, rách rưới và nhiều đau khổ.  Nhưng Đức Chúa Trời đã đi cùng họ, giải cứu họ, cung cấp thức ăn ma-na và chim cút.

 “Vậy, chiều lại có chim cút bay qua phủ trên trại quân; đến sáng mai lại có một lớp sương ở chung quanh trại quân. Lớp sương đó tan đi, trên mặt đồng vắng thầy có vật chi nhỏ, trìn như hột sương đóng trên mặt đất. Khi dân Y- sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng cai chi vậy? Vì chẳng biết vật đó là gì. Môi- se bèn nói cùng dân sự rằng: Ấy là bánh mà Đức Giê-hô-va ban cho các ngươi làm lương thực đó.”

                             (Xuất Ê-díp-tô-ký 16: 13; 14; 15)

 Bây giờ tôi không có lý do gì để buồn thảm nữa. Dân Chúa lang thang trong hoang mạc bốn mươi năm.  Còn tôi, chút hoạn nạn ấy chẳng qua là vì được Đức Chúa Trời thương xót nên Ngài cho roi vọt, rồi Ngài lại băng bó vết thương, và tiếp trợ mọi nhu cầu.
Nếu cuộc sống cứ phẳng lặng, êm xuôi thì lòng tự hào và kiêu hãnh của con người lại nổi sóng.  Tôi tạ ơn Chúa vì Ngài đã làm ơn và thương xót dẫn dắt tôi bước đi trong đường lối của Ngài.  Nếu không có Chúa, cuộc đời tôi chắc hẳn là vô nghĩa, rồi đến chỗ hư mất trong hỏa ngục đời đời.  Một khi chúng ta có tiền bạc, địa vị, quyền thế trong tay là cơ hội dễ bị cám dỗ; sống xa Chúa vì có rất nhiều cạm bẫy vây quanh.

 

 “Ta sẽ dạy dỗ ngươi, chỉ cho ngươi con đường phải đi;

 “Mắt ta sẽ chăm chú ngươi mà khuyên dạy ngươi,

 “Chớ như con ngựa và con la, là vật vô tri;

 “Phải dùng hàm khớp và dây cương mới cầm chúng nó được,

 “Bằng chẳng, chúng nó không đến gần ngươi.”

                            (Thi Thiên 32: 8;9)

     

    Trong khi trở về với gia đình, đây là thời gian tốt nhất để suy tư về ý nghĩa của một cuộc sống phước hạnh trong Chúa.  Nó chẳng phải là bí quyết gì cao xa hay khó hiểu.  Đơn giản là tấm lòng tin cậy Chúa tuyệt đối, vâng phục Ngài trọn vẹn và biết sống thỏa lòng.  Khi đối diện với lời Chúa, nghiền ngẫm những chân lý mầu nhiệm mà Đức Chúa Trời đã phán dạy qua Kinh Thánh, tôi nhìn nhận ra những vấp phạm, sai trật trong đời sống của mình và ăn năn cùng Chúa.  Không có điều gì xảy ra vô cớ.  Tôi tạ ơn Chúa về hoạn nạn và tin chắc rằng Ngài sẽ chữa lành cho.

 

                “Tôi đã bị hoạn nạn thật lấy làm phải,

                “Hầu cho học theo luật lệ của Chúa…

                “Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biết rằng sự xét đoán của Ngài là công bình

                Và ấy bởi sự thành tín mà Ngài làm cho tôi khổ nạn.”

                                       (Thi Thiên119: 71, 75)

 

        Tôi nhớ đến lời an ủi của vị giáo sư Ingo, người Đức khi còn nằm trong bệnh viện: “Em cứ khóc đi!  Nhưng hãy tin rằng những giọt nước mắt của em hôm nay sẽ là những hạt ngọc trong tương lai.”  Điều quý giá của mỗi chúng ta là tấm lòng chứ không phải đôi mắt.  Có mắt mà không nhìn thấy Chúa thì ích chi!

         Quả thật như vậy, tạ ơn Chúa vì tấm lòng tôi được gặp gỡ Chúa.   Đôi mắt tâm linh của tôi nhìn thấy Ngài rõ ràng, cho nên tôi ôm chặt lấy Chúa để kêu cầu:

 

            “Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót tôi,

            “Vì linh hồn tôi nương náu nơi Chúa

            “Phải, tôi nương náu mình dưới bóng cánh của Chúa,

            “Cho đến chừng tai họa đã qua.

            “Tôi sẽ kêu cầu cùng Đức Chúa Trời Chí- Cao

            “Tức là Đức Chúa Trời làm thành mọi việc cho tôi.”

                                        (Thi Thiên 57:1;2)

 

        Tận đáy lòng, tôi tin chắc một điều Ngài sẽ giải cứu tôi ra khỏi những phiền muộn tạm thời, và sẽ chỉ cho tôi con đường mà Ngài đã lựa chọn cho mình.   Lời của Chúa có năng quyền đem lại cho tôi sự bình an và tin cậy.  Trong hoạn nạn đã qua, tôi ăn năn cùng Chúa vì đã quá lo lắng đến xác thịt của mình và yêu cái vẻ đẹp bề ngoài hơn là quan tâm đến ý định tốt lành của Chúa.   Tôi đọc lại sách Gióp để tìm ra những bài học của khổ nạn và tình yêu của Đức Chúa Trời đối với con dân của Ngài.   Cảm ơn Chúa, Ngài đã mở mắt tôi ra nhìn thấy được kế hoạch lâu dài đã được hoạch định cho bản thân mình. 

        Tôi  rời khỏi cái giường bệnh tật, yếu đuối, đứng lên một cách mạnh mẽ rồi học thuộc lòng những câu Kinh Thánh này, để làm vũ khí cự địch lại tiếng nói thì thầm, bi quan của ma quỉ:

  

        “Ta đã lập giao ước cùng kẻ được chọn của ta

        “Ta đã thề cùng Đa-vít, kẻ tôi tớ ta mà rằng:

        “Ta sẽ lập dòng dõi ngươi đến mãi mãi

        “Và dựng ngôi ngươi lên cho vững bền đến đời đời…”

       “Tay ta sẽ nâng đỡ ngươi

       “Cánh tay ta sẽ làm cho ngươi mạnh mẽ.”

                        (Thi Thiên 89: 3,4, 21)

 

         Trời Đà Nẵng  những ngày cuối Xuân thật đẹp.  Tôi đi rửa mặt, chải đầu, thay áo rồi thong thả bước lên sân thượng của nhà mình nhìn về phía đông của thành phố.  Ánh đèn rực sáng nhấp nhô bên bờ sông Hàn. Gạt phăng đi những suy nghĩ tiêu cực, tôi nghĩ đến những ơn phước mà Đức Chúa Trời đã ban cho bản thân và gia đình.  Tôi đếm lại bao nhiêu điều tốt lành mà Đức Chúa Trời đã cho tôi nếm trải.  Ôi, Đức Chúa Trời diệu kỳ!  Bằng những suy tư tích cực, tôi quỳ gối xuống sân thượng thưa với Chúa rằng:

         “Lạy Cha yêu thương của con!  Xin chữa lành hẳn vết thương trên da thịt và trong lòng con.  Xin ban cho con sức mạnh để tiếp tục cuộc sống và làm điều gì đó để vui lòng Chúa.”  Thế rồi, trong tâm linh sâu thẳm của mình, tôi nhận ra được tiếng Chúa, tôi biết phải làm gì có ích cho công việc Chúa.  Nghĩ đến ngôi trường dạy ngoại ngữ của mình đang bỏ ngỏ và những linh  hồn  hư mất không biết Chúa  Jê-sus là ai,  lòng tôi rạo rực trông chờ ngày trở lại bục giảng… 

         Nhìn về phía núi Sơn Trà, một khoảng trời bao la, bát ngát như tình yêu vô bờ bến của Cứu Chúa Jê-sus.  Ngài đang ngồi bên hữu của Đức Chúa Trời để cầu thay cho chúng ta.

 

         “ Người ta sẽ chẳng gọi ngươi là kẻ bị bỏ nữa, chẳng gọi đất ngươi là đất hoang vu nữa; nhưng sẽ gọi ngươi là kẻ mà ta ưa thích và đất ngươi sẽ được xưng là kẻ có chồng, vì Đức Giê-hô-va sẽ ưa thích ngươi, và đất ngươi sẽ có chồng.”

                                           (Êsai 62: 4 )