Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 3 | Bài 5 >> | Hướng Dẫn

Bài 4

Đức tin bạn ở đâu?

 

Giải quyết nan đề đọc bốn mươi cuốn sách, tôi nhờ một giáo sư người Đức hướng dẫn cách đọc những phần trọng tâm, sau đó tóm tắt nội dung chính và đã làm vừa lòng giáo sư tôi khi ông từ Mỹ trở lại. Đầu tháng chín, Chúa đã giúp tôi hoàn tất một việc mà tưởng chừng với sức người không thể nào vượt qua. Tôi đến ngân hàng quyết định gửi số tiền còn lại trong túi cho gia đình để dứt khoát cái ý định trở về Việt Nam.

 

Tôi làm được mọi sự là nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.”

                             (Philíp 4:13)

Và rồi, những tháng ngày còn lại trên xứ Hàn lạnh lẽo, những đêm nghe tiếng róc rách của con khe lúc trời mưa lớn, hay tiếng chim lạc bầy thảm thiết lòng tôi cũng khó mà chịu nổi. Tôi qùy xuống bên giường trọ, để thở than cùng Chúa kêu xin Ngài lấp kín những khoảng trống vắng trong lòng.  Ngài đã cho tôi sự bình an và cho tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm. Bây giờ tôi mới từng trải thêm những kinh nghiệm ngọt ngào khi con cái của Ngài sống trong hoàn cảnh neo đơn. Có Chúa, tôi được bình an cho dù sống trong những lúc mà đối với sức con người tưởng chừng mình khó có thể vượt qua được!

Để vơi bớt đi nỗi nhớ nhà, tôi thường dùng những đồng tiền có được từ học bổng của Viện cho thêm, để mua card điện thoại quốc tế gọi về nhà thường xuyên.  Từ chỗ trọ đi bộ đến buồng điện thoại mất nửa tiếng, vì nơi gọi cạnh văn phòng đường dây đã bị cắt mất. Một hôm, mấy anh em cùng lớp chúng tôi kéo nhau đi gọi điện thoại thăm gia đình cùng lúc. Mục sư Thomas người Ấn Độ, trước khi gọi anh ấy giơ cao thẻ điện thoại lên trời rồi cầu nguyện bằng tiếng Anh: “Lạy Chúa! Card của con chỉ còn mấy phút, xin Ngài cho con được nói chuyện với vợ con của con một giờ.” Thế rồi anh ấy bỏ card vào máy tha hồ gọi cho đến khi không còn chuyện gì để nói nữa.  Chúng tôi ngạc nhiên quá đỗi, vây quanh Mục sư Thomas hỏi cho ra lẽ:

Có phải anh chêm máy điện thoại hay làm một “trò ảo thuật” nào chăng?

Mục sư Thomas mỉm cười hỏi lại:

Này, đức tin của các cậu ở đâu ? Các cậu có biết rằng Chúa của chúng ta có quyền trên máy móc không?  Thomas này đã từng trải việc cầu nguyện xin Chúa cho thêm thì giờ để gọi như vậy nhiều lần lắm khi còn du học ở Nhật.

Thật lạ lùng và thú vị! Tôi nhanh nhẹn lấy card trong túi quần của mình ra và bắt chước Thomas, cầu nguyện: “Chúa ôi! Card của con cũng còn có mấy phút, xin Ngài cho con nói chuyện với nhà con một giờ.” Là một thách thức đức tin của chính mình, tôi gọi chỉ có một phút thì bị cắt ngang.  Mục sư Thomas bỗng vỗ tay cười vang:

Cậu biết tại sao không? Tôi lắc đầu. Mục sư Thomas nói từng tiếng:

-          Bởi vì Đức Chúa Trời biết rõ cậu còn tiền trong túi. Còn chàng Mục sư Thomas đáng thương này chỉ còn cái túi rỗng!

Chứng kiến lần đầu về phép lạ này, chúng tôi thật ngỡ ngàng, nhưng trong lòng vẫn tin chắc rằng Đức Chúa Trời có quyền tể trị trên mọi sự.

     “Trong khi cầu nguyện, các ngươi hãy lấy đức tin xin việc gì bất kỳ, thảy đều được cả.

                           (Mathiơ 21: 22)