Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 10 | Bài 12 >> | Hướng Dẫn

Bài 11

Chúa Lắng Nghe Tiếng Kêu Cầu

 

Tháng 11-1991

 

          Chúng tôi nhận được quyết định giải tỏa nhà nằm trong khu vực đường Hoàng Diệu, nối dài với đường vào Quân Khu 5.  Lệnh giải tỏa khẩn cấp phải được thi hành vào tháng mười hai.

 

        Trước tình thế ấy căng thẳng ấy, hai mươi ba hộ thuộc diện giải tỏa rất khổ đau vì bị mất đất, mất nhà vì số tiền đền bù không thể nào tương xứng với giá trị bất động sản của họ.  Ngày đêm, nhiều người mất ăn mất ngủ chạy quanh kêu rêu than khóc.  Riêng gia đình chúng tôi, ban quy hoạch đo đất lần thứ ba, thì nhà chúng tôi mất đi hết, chỉ còn lại bề sâu độ chừng một mét rưỡi.  Chúng tôi không quá bối rối tuy cũng có đôi chút băn khoăn.

 

        Mỗi ngày, tôi lên nhà thờ cầu nguyện lúc năm giờ sáng cùng một nhóm tín hữu.  Tôi trải tờ giấy quyết định giải tỏa của Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh ra sàn và dâng nan đề lên cho Chúa.  Lòng tôi tin quyết rằng Đức Chúa Trời sẽ lo liệu mọi sự. “Lạy Chúa của con! Ngợi khen Ngài về cơ hội để chúng con nếm biết về quyền năng của Ngài trong sự quan phòng che chở. Đây là lệnh giải tỏa của chính quyền. Nhà của chúng con sẽ mất.  Xin Cha cho chúng con một chỗ ở khác khang trang hơn, xinh đẹp hơn, để làm sáng danh Cha. Xin Cha ban cho chúng con bảy mươi mét vuông và một ngôi nhà theo thiết kế theo ý của Cha.  Chúng con chẳng làm chi được ngoài sự cậy trông nơi Ngài.  Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus- Amen!”

 

          Vậy là chúng tôi tin chắc sẽ được đáp ứng nhu cầu; vì Đức Chúa Trời là Cha của chúng tôi, Ngài đã mua bảo hiểm cho chúng tôi, còn gì mà lo sợ!

 

Đến ngày nhận đất đền bù, thật lạ lùng đến run sợ. UBND Phường giao cho chúng tôi 68 mét vuông, cộng với mái hiên 2 mét.  Chúng tôi qùy gối xuống với nhau để dâng lên Cha lời cảm tạ ngợi khen Ngài.

 

          Đây là đất Chợ Mới đập ra, dời vào cuối đường giáp Quân Khu. Miếng đất giao cho chúng tôi vuông vắn, đẹp nhất so với ba hộ còn lại.

 

http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSu4nrD2_y1QrRtl0X03wSY6BzBTaIF-vB11j76cZlevG13eye8yANhà nước trả cho chúng tôi mười một triệu.  Số tiền đó chỉ đủ mua sắt mà thôi.  Trong đức tin, tôi nhờ người quen thân thiết kế bảng vẽ căn nhà lầu ba tầng ngoài sức tưởng tượng.  Cắm xong mười hai trụ bê tông xuống đất mà tưởng chừng như sống trong  mơ!  Ông chủ thầu nói với chúng tôi, “Cứ làm đi, thiếu thì tôi cho nợ.” Người bán vật liệu bảo rằng, “Thầy lo chi, cứ chở xi măng về làm, từ từ trả.” Xi- măng bây giờ hạ giá, một chỉ vàng cộng thêm hai chục ngàn thì mua được một tấn.  Gạch của chợ Mới đập ra, bán giá một phần ba.  Vàng thì có học viên và phụ huynh sẵn sàng cho mượn không điều kiện.  Chúa chuẩn bị cho chúng tôi biết bao nhiêu là thuận lợi.

 

         Chưa đầy sáu tháng sau, căn nhà lầu đầu tiên được cất lên giữa khu chợ Mới.  Tình yêu của Chúa được bày tỏ qua những gì mà Ngài đã ban cho gia đình chúng tôi một cách vui mừng đáng sợ! Chúa đãi ngộ chúng tôi vì đặt niềm tin trọn vẹn nơi sự thướng xót của Ngài.  Chúng tôi bước đi trong niềm phước hạnh vô biên.  Sự cực nhọc của hai vợ chồng trong suốt những đêm kéo đá, khuân gạch, phồng tay được đền bù xứng đáng.

 

Tình Yêu của Chúa được dựng nên và chói sáng làm bực bội bao con mắt tị hiềm và đố kỵ!  Người trong xóm phân bì, “Bọn hắn từ đâu đến đây lại làm giàu.  Tụi mình sống ở đây ba đời, bốn kiếp không có mảnh đất cắm dùi, lại còn ở mặt đường nữa chứ, còn hơn trúng số độc đắc!”

 

       Vâng, chúng tôi “trúng số”thật.  Đó là “số” mà Đức Chúa Trời đã lựa chọn được làm con cái của Ngài.  Người thế gian ngạc nhiên và đặt nhiều dấu hỏi.  Họ thắc mắc với đồng lương dạy học làm sao chúng tôi có thể xây được một căn nhà như thế?  Chính chúng tôi cũng khó có câu trả cho thỏa đáng mỗi khi ai hỏi đến.  Họ đâu biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng tạo nên vũ trụ thế gian này, thì có điều gì là bất năng đối với Ngài.  Đức Chúa Trời giàu có vinh hiển. Ngài sẽ ban cho những con cái của Ngài mà không tiếc nuối điều gì.

 

     “Hãy xin sẽ được; hãy tìm sẽ gặp;hãy gõ cửa sẽ mở cho. Bởi vì hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở. Trong các ngươi có ai khi con mình xin bánh, mà cho đá chăng? Hay là con mình xin cá, mà cho rắn chăng? Vậy các ngươi vốn là xấu còn biết cho con cái mình các vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban các vật tốt cho những người xin Ngài sao?”

                               (Mathiơ 7: 7-11)

 

           Niềm vui hiện tại khiến chúng tôi không thể nào quên những tháng năm sống trong sự bất hạnh.  Hai vợ chồng lang thang nhiều chỗ “ở đùm ở đậu” nuốt bao nỗi đắng cay.  Chiếc xe đạp lộc cộc cũ mềm đèo nhau đi trên những chặng đường gian khổ, tìm kiếm một mái tôn để nấp mưa che gió.

 

http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTw4k-3lK_bFCSI2dUh_faxMnloZ0zdn-CZ4VMJp8ucM2dv8jj4nA

Gia tài chẳng có gì khác hơn là ít sách vở cùng với mấy cái son nồi lỉnh kỉnh.  Chúng tôi chở nhau đi trong tủi nhục, cùng chia sẻ niềm đau của thân phận nghèo hèn!  Bây giờ Chúa đã thay đổi cuộc đời.  Nhìn lại những chặng đường đã qua chúng tôi xin dâng lên Chúa hai trái tim tan vỡ với tấm lòng biết ơn Cha sâu sắc.

 

      “Hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, cầu khẩn danh của Ngài;

      “Khá truyền ra giữa các dân những công việc của Ngài

      “Hãy hát, hãy hát cho Ngài những bài ca!

      “Khá nói về các công việc lạ lùng của Ngài

      “Hãy khoe mình về danh thánh Ngài; nguyện lòng kẻ nào tìm cầu Đức Giê-hô-va được khoái lạc.”

                                           (Thi Thiên 105:1-3)