Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 11 | Bài 13 >> | Hướng Dẫn

Bài 12

Quan Án Công Bình

 

“Đức Chúa Trời là quan án công bình

“Thật là Đức Chúa Trời hằng ngày nổi giận cùng kẻ ác.

“Nếu kẻ ác không hối cải, thì Đức Chúa Trời sẽ mài gươm: Ngài đã giương cung mà chực cho sẵn.”

                                             (Thi Thiên 7:11)

 

http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQwP5dSmqYAz45nWFMh9u5V-cyYTVOjZP333kTLnqGO57ErIMUI

          Tại Trung Tâm Ngoại Ngữ có người bạn đồng nghiệp mà chúng tôi vốn qúy mến nhau, mặc dù chúng tôi không cùng một niềm tin. Đạo của anh ấy vừa tin có Thượng Đế, lại vừa tin những kẻ đã chết và đủ loại thần thánh.  Tuy nhiên, khi cùng làm việc chung với nhau, tôi để ý đến những cử chỉ và hành động của anh đối với những người nghèo khổ, anh ta thường bố thí và có vẻ cảm thương số phận của họ.  Tôi thầm mừng và hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu Chúa Jêsus là ai. Tôi sẽ tìm cơ hội làm chứng.

 

         Thế nhưng, không đúng như tôi nghĩ. Anh ấy bắt đầu quay lưng lại với tôi khi mà quyền lợi vật chất cám dỗ.  Anh cùng những người thân trong gia đình bên vợ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Trung tâm; bởi vì họ muốn chiếm đoạt lầy quyền điều hành.  Đồng tiền đã làm cho họ lóa mắt quên mất đi nhân nghĩa. Anh ấy và tôi là những người đầu tiên xây dựng Trung tâm giảng dạy từ không đến có. Chúng tôi đã trải qua bao gian khổ cùng chia sẻ ngọt bùi cho đến khi hình thành một Trung tâm tư thục giảng dạy ngooại ngữ.  Xét về phương diện hành chính anh ấy có nhiều thuận lợi hơn, nên mấy anh em giáo viên cùng bầu cho anh ấy làm giám đốc. Anh ấy đứng tên tài khoản ngân hàng.

 

          Theo nội quy chung, lớp nào sỉ số học viên đạt 100 trở lên thì được bồi dưỡng hai chục nghìn (tương đương 1 USD ngày nay). Lần đó, con tôi thiếu sữa vì mẹ của nó không đủ sữa nuôi nó. Chúng tôi phải mua sữa ngoài.   Một lon sữa Liên Xô giá hai chục nghìn.   Tôi gặp anh ấy và trình bày rằng cho tôi được nhận số tiền bồi dưỡng vì lớp tôi có đến 99 học viên.  Anh ấy từ chối bảo rằng còn thiếu một học viên nữa.  Tôi buồn bã đi lang thang ngoài phố suy nghĩ cách nào để có được hai chục nghìn mua sữa cho con. Tình cờ tôi gặp anh Lê Tự Cam ngoài phố, anh ấy hỏi:

 

      -  Em đi đâu lang thang vậy? Có chuyện gì không vui phải không?

 

      -  Dạ, em đi mua sữa cho con bé.   Tôi thành thật trả lời.

 

      -  Ồ! Được rồi, đi qua đây với anh.  Anh muốn mua cho cháu lon sữa này nghen!  Để bác mua cho cháu của bác chứ…

 

      -  Em cảm ơn anh, thật là đúng lúc. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

 

http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSlPzsn6v6ogNten5_wVFI9KbRshFtkcFvApxRe3_3L0CVkW46t

         Anh Cam trao lon sữa cho tôi trong tình thương yêu của một người anh trong Chúa.   Còn tôi, chẳng biết nói gì hơn để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với anh ấy.  Tôi vui mừng đạp xe đem sữa về cho con, ngồi xuống bên vợ mình và kể cho cô ấy nghe câu chuyện tình yêu trong Chúa.  Phượng nắm khẽ bàn tay tôi và quay đi để tôi không nhìn thấy cô ấy khóc.

 

 

          Tuần sau, bỗng tôi nhận được một số lá thư mà anh bạn đồng nghiệp trao cho tôi nói rằng:

 

       - Thư của học viên góp ý.

 

Thản nhiên, tôi đọc hết những là thư với nội dung rất xấu: bôi nhọ vô cớ và vu khống những điều không hề có. Tôi hỏi anh ấy:

 

       - Tại sao anh tổ chức cho học viên làm việc này?

 

Vì tôi muốn nắm bắt ý kiến từ học viên để đáp ứng nhu cầu của họ.

 

      - Thế à?

 

        Giờ sau, tôi vào lớp hỏi học viên của mình, họ hoàn toàn không hay biết gì về những là thư ấy.   Tôi gặp gỡ những lớp khác mà tôi phụ trách, họ cũng chẳng biết gì cả.   Thì ra, người đồng nghiệp của tôi đã bày trò gian xảo cốt ý hạ nhục tôi để tôi ra đi.  Anh ta và gia đình bên vợ sẽ toàn quyền điều hành Trung tâm và chiếm đoạt tài sản cùng tiền bạc.

 

       Quá buồn đau trước nhân tình thế thái, tôi chạy lên nhà thờ gặp Mục sư Quản nhiệm và thưa cùng ông:

 

     - Thưa Mục sư, con có điều này muốn hỏi ông.

 

     - Vâng, thầy cứ hỏi. Ông luôn ôn tồn và nhân hậu

 

       Con có gặp một chuyện không vui ở Trung tâm nơi con dạy, và con đã cầu nguyện một tháng rồi, nhưng Chúa vẫn chưa trả lời. Xin ông giúp con…

 

        Thầy cứ thong thả kể hết nội dung cho tôi nghe.   Thế là tôi kể cho vị Mục sư Quản nhiệm hết ngọn ngành câu chuyện.  Mục sư hỏi tôi:

 

       - Thầy đã cầu nguyện như thế nào với Chúa?

 

       - Thưa Mục sư con cầu nguyện như thế này: “Chúa ơi! Chắc Chúa đã biết rõ mọi sự xảy ra giữa con và người bạn đồng nghiệp.  Con đau lòng quá!  Xin Chúa bênh vực con và mời anh bạn con ra khỏi trường.”

 

        Vị Mục sư mìm cười hiền hậu.  Ông nắm tay tôi và khuyên lơn cách nhẹ nhàng:

 

                                                          http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcThJ-bf6dxgim5SIRmfOxNpk0t1A9ST1P6QJSyVE92IKlRS9PLn

 

      -  Thầy ơi! Cầu nguyện như vậy không đẹp lòng Chúa.  Thầy về cầu nguyện lại với nội dung:  Tạ ơn Chúa đã cho sự việc xảy ra. Xin Chúa tha tội cho người bạn, và thầy cũng bằng lòng tha thứ cho anh ấy.  Xin Ngài chọn cho một chỗ dạy khác…

 

 

       Tôi cảm ơn vị Mục sư khả kính của mình và vui vẻ ra về.   Sáng sớm hôm sau, tôi dậy thật sớm lên sân thượng qùy gối thiết tha với Chúa trong sự kêu cầu:

 

      “Kính lạy Đức Chúa Trời của con.  Xin thứ lỗi cho con vì đã có những lời cầu xin ích kỷ vì con quá đau lòng.  Con khổ sở vì bị bạn bè phản bội.  Xin Chúa rủ lòng thương.   Con bằng lòng tha thứ cho người bạn của con và mong ngày anh ấy gặp được Chúa. Xin Ngài cho con một nơi dạy khác.  Con biết ơn Chúa.  Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus. Amen!”

 

       Đang khi cầu nguyện, một cơn gió lốc đột nhiên thổi đến làm tung bay mịt mù bụi cát.  Vài chậu hoa kiểng bỗng dưng ngã rạp xuống cách lạ lùng đáng sợ!  Một hiện tượng không bình thường mà tôi chưa bao giờ chứng kiến như vậy.  Tôi vội chạy xuống cầu thang la lớn:

 

    -  Phượng ơi! Chúa nhậm lời của anh rồi!

 

    -  Về cái gì?

 

   -  Chuyện ở trường, ngoạn mục lắm!  Tôi kể cho nhà tôi nghe về những gì đã xảy ra.  Nhà tôi chỉ mỉm cười im lặng.

 

     Chín giờ sáng của ngày hôm đó, một học viên thân thiết của tôi chạy đến nhà tôi bối rối báo tin:

 

   -  Thầy ơi! Thầy có biết gì không, thầy Lợi đã dọn trường đi hết. Em mới vào trường thấy người ta đang bưng dọn mọi thứ…

 

   -  Thế à?  Cảm ơn em đã báo tin cho tôi.

 

                                                      http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcT5O_oaYIRgCcNlAPZGLswDoqSP3vPu8OX1I_JwTKL-X4Km9paQDg

 

 

            Tôi qùy xuống ngay tức khắc, run sợ trước quyền năng của Đức Chúa Trời.  Tôi ngước mắt lên cảm tạ Đấng Quyền Năng với tấm lòng phơi phới.  Tôi lấy xe chạy đến Trung tâm, quả thật anh ấy đã tháo gỡ đi mọi thứ và để một thông báo trước cổng trường cho học viên về điạ điểm mới của Trung tâm.

 

 

           Tôi cố nén xúc động, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống. Hôm ấy, một mình tôi đứng trong sân trường lâu lắm.  Mọi thứ chung quanh đều có vẻ hiu quạnh trong buổi sớm mai đầy nuối tiếc.  Những hình ảnh của buổi ban đầu nhảy múa trong tâm trí. Tôi nhớ những ngày chúng tôi đã chia nhau củ khoai, ổ bánh mì trước khi đến lớp.  Chúng tôi cũng đã từng nằm nghỉ trưa với nhau dưới sàn nhà trong phòng học.  Những tâm sự buồn vui cùng san sẻ.   Tất cả mọi thứ đã không còn nữa.  Anh ấy chiếm đoạt trọn số tiền của tài khoản Trung tâm và ra đi mang theo mười bốn lớp học, để lại cho tôi nỗi cô đơn và trơ trọi giữa sân trường.

 

          Đêm hôm đó, tôi và nhà tôi đến trường trong cái không khí tẻ ngắt vắng lạnh.  Chỉ còn một lớp học từ bên điạ điểm mới các em chạy về tìm tôi và chúng tôi lại bắt đầu với một nhóm học viên mười hai em.

 

         Chưa đầy sáu tháng sau, Chúa ban cho Trung tâm có lại số học viên đông đúc ngoài mong đợi.  Có lẽ trên ba mươi lớp và một đội ngũ giáo viên hùng hậu, vững vàng chuyên môn, nên uy tín của Trung tâm được nhiều người biết đến.  Từ nguồn thu nhập chính đáng này, chúng tôi bắt đầu mua thêm xe cộ, cải tạo lại nhà cửa và chuẩn bị cho một chương trình to lớn hơn trong công việc phát triển ngành nghề mà mình yêu thích.

 

“Chẳng có sự khôn ngoan nào, sự thông mình nào, hay là mưu kế nào

“Mà chống địch Đức Giê-hô-va được

                                           (Châm ngôn 21: 3)

 

“Kẻ ác chạy trốn dầu không ai đuổi theo;

“Nhưng người công bình mãnh dõng như một sư tử.”

                                           (Châm ngôn 28:1)