Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 8 | Bài 10 >> | Hướng Dẫn

Bài 9

Hy Vọng Đời Sau

 

       Ngày 30-4-1990

 

http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSL-FVR2butI_y7RqQuqpd0OibTycluW-5n23MQ4X6PvLka3Akcrw

        Bệnh suy tim của mẹ tôi mỗi ngày thêm trầm trọng.  Bác sĩ đã bó tay khuyên cho bà nghỉ ngơi và ăn uống bổ dưỡng. Chúng tôi cầu nguyện thiết tha xin Chúa cho bà sống thêm vài năm nữa.  Suốt cuộc đời mẹ tôi chưa có một ngày thong thả.  Tôi ước ao mẹ tôi được thỏa lòng vui hưởng hạnh phúc bên con cháu.  Nhưng có lẽ đã qúa muộn màng vì mẹ tôi sẽ không còn được sống bao lâu nữa.  Theo lời chẩn đoán của bác sĩ bệnh viện Đa Khoa, thì mẹ của tôi đang ở thời kỳ cuối cùng của bệnh suy tim già, bội nhiễm phổi.  Chúng tôi kiên nhẫn cầu nguyện và đưa mẹ tôi đến gặp bác sĩ Quyền, nổi tiếng về chuyên khoa tim.  Ông nhận lời theo dõi và điều trị. Kết cuộc Chúa cho mẹ tôi sống thêm được ba năm.

 

       Vào những ngày cuối Xuân năm 1990, sau cơn đau khủng khiếp, mẹ tôi rên rỉ và ngất đi.  Vừa từ trường trở về, vợ chồng chúng tôi qùy gối cầu nguyện, “Lạy Chúa, mẹ của chúng con đau đớn quá!  Xin Chúa chữa lành cho mẹ con. Nếu đẹp ý Ngài thì cho mẹ con được về cùng Chúa một cách bình an.”  Ngay tức khắc mẹ tôi hết rên rỉ và ngủ thiếp.  Chúa khiến cho tôi cũng ngủ quên đi.  Trời chưa sáng, tôi giật mình thức giấc, chạy qua phòng mẹ, sờ tay lên trán của bà, lạnh ngắt.  Tôi đặt tay lên ngực, chỉ còn chút hơi ấm thoi thóp.  Tôi vội vàng đánh thức cả nhà dậy, vây quanh giường mẹ, chúng tôi quỳ xuống thưa với Chúa trong những giọt nước mắt:

 

“Chúa ôi! Thế là Ngài đã cất mẹ của chúng con về với Ngài… Tạ ơn Chúa…” Tôi không thể nói gì thêm hơn được nữa.  Một nỗi xót xa vô tận nghẹn cứng ở cổ.  Dẫu biết rằng, linh hồn mẹ tôi chắc sẽ về cùng Chúa, nhưng sao trong tôi cảm thấy hụt hẫng trước sự ra đi này.

 

http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQF90QBSO8yNZVcT5rOgGnlH2K3ZyRIyJXUWeoQUCAe8i4qnEpk8w       Còn nỗi buồn nào hơn khi chia tay với người thân yêu nhất của mình?  Bản thân tôi bị dày vò vì bao nhiêu ân hận, không cảm thấy thỏa lòng trong sự chăm sóc khi mẹ tôi còn sống.  Nhà tôi nghèo cùng chung trong nỗi bất hạnh của đất nước sau chiến tranh.  Mẹ tôi chưa một lần được đi nhà hàng sang trọng, chưa được tắm vòi sen, cũng chưa có được những bộ áo quần xinh đẹp.  Thế rồi, mẹ tôi ra đi mà chưa được nhìn ngắm đứa cháu nội trai mà lòng bà ao ước.  Nó đang còn ở trong bụng!

 

 

     Mẹ thường bảo con ôi, đừng gian dối

 

       Thương người ta đừng đổi dạ thay lòng

 

   Với tháng năm khắc khoải chờ mong

 

   Cô dâu trẻ đưá cháu đầu kháu khỉnh

 

  Giống hệt như cha dáng to tròn trĩnh

 

                                            Để mỗi chiều mẹ ru hát ầu ơ…”

 

          Trong những ngày này, gia đình chúng tôi sống trong sự chật vật.  Mới bắt đầu đi dạy lại lương ba đồng ba cọc chẳng đủ thiếu vào đâu.  Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài đã chăm sóc lo liệu mọi sự.  Từ Hội Thánh, các đầy tớ Chúa và anh em trong cùng đức tin, mỗi người một tay lo cho tang lễ vinh hiển danh Chúa.

 

        Những ngày đầu vắng mẹ, nhà chúng tôi quạnh quẽ lắm. Ba tôi trở nên ít nói. Hai đứa con gái của chúng tôi buồn xo.   Còn tôi đêm đêm từ trường trở về lên gác nằm khóc.  Nhìn những kỷ vật: cái nồi đồng sứt quai, đôi dép tôi mới mua cho mẹ, cái giá tráng bánh, cái áo len bạt màu… lòng tôi nhói đau và cầu xin Chúa ban cho niềm an ủi.  Cả cái quá khứ dài đằng đẵng mẹ tôi gánh chịu bào nhiêu là gian khổ ở một miền quê hẻo lánh.

 

        Chúng tôi được lớn lên trong mái nhà tranh xiêu vẹo ngô khoai qua ngày.  Mẹ tôi phải thức dậy sớm trước khi gà gáy sáng để xay bột, tráng bánh, và nuôi chúng tôi khôn lớn.  Bao nhiêu giải nắng dầm mưa mẹ tôi oằn vai gánh chịu.  Thương con mùa đông không có áo, bà lặn lội đi bộ nửa ngày đường để vay tiền mua cho tôi chiếc áo lạnh.   Những ngày vào đại học, mẹ tôi bán hết cả đàn heo mà vẫn không đủ mua nổi cái vé máy bay.   Khi lấy vợ, mẹ tôi lại tiếp tục nuôi heo và hy vọng đủ sắm cau trầu để cưới vợ cho con.   Nào ngờ bầy heo bị dịch chết, bà buồn bã khóc mấy ngày đêm.   Từ nhà quê về thánh phố cưới vợ, tôi chở mẹ tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch, lại đèo thêm buồng cau nặng trĩu.   Đi một đoạn thì phải dừng lại vì mông của bà sưng lên không chịu nổi!  Đám cưới con trai, không có nhẫn vàng cho cô dâu, không tiệc tùng ăn uống.    Đêm tân hôn, mẹ tôi muốn sống chung nhà với con trai để nhìn thấy hạnh phúc của nó, nhưng bà không thể ở lại, vì tôi “bị”gửi rể. Phút chia tay trở về quê hai mẹ con cùng khóc. Đêm tân hôn của chúng tôi không có gì cả ngoài một bài thơ:

 

       Hạnh phúc về sao tôi lại khóc

 

     Bạn bè ôi, tôi muốn ôm hôn

 

                    Những tấm lòng phong trong giấy kín

 

            Những bàn tay siết chặt đáy hồn

 

            Cánh cửa khép bạn bè đi mất hút

 

         Chỉ còn đây ly tách ngổn ngang

 

           Tôi cúi mặt gục đầu trên nệm mới

 

               Rượu tân hôn pha lẫn chút men tàn

 

                 Cánh cửa khép mọi người đi mất hút

 

         Những bà con cha mẹ bỏ tôi về

 

        Gần ba mươi tôi làm thân gửi rể

 

                   Trong lòng buồn như mới tập làm dâu

 

        Bên người vợ thơm mùi gối mới

 

        Đêm tân hôn thức trắng làm thơ

 

                  Bao chờ đợi vẫn nguyên còn trinh tiết

 

    Mà tình yêu chẳng có bến bờ!

 

     Đà Nẵng 17/5/ 1980

 

         Giờ này đây, tôi tin rằng, mẹ tôi đã ngủ yên trong vòng tay của Chúa.  Bà được giải phóng khỏi những tháng năm nhọc nhằn lao khổ của trần thế.   Linh hồn bà được yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng.  Vào một ngày tương lai khi Chúa tái lâm chúng tôi sẽ được gặp lại nhau.

 

     “Phước cho người chết là chết trong Chúa!  Đức Thánh Linh phán: Phải vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc, và việc làm mình theo sau.”

                                                  (Khải Huyền 14: 13)